Chương 20: Từ nay về sau phải ngoan ngoãn

Editor: Tịchh

Beta:

----

Thư Hương Nồng thực không dám tin thế mà Thẩm Quan Trì lại giới hạn thời gian!

Đi vào phòng học, cô bực bội ngồi xuống chỗ của mình, xòe tay: " Thẩm Quan Trì tớ nói lại lần nữa! Điện thoại! Đưa tớ!"

Anh cặm cụi viết chữ, thờ ơ trước cơn giận của cô.

Thư Hương Nồng nhếch môi, chống cằm lên bàn, ngón tay kéo ống tay áo của anh: " Cho ~ tớ ~ đi~~ Hử? Thẩm Quan Trì xin cậu, cho tớ cho tớ cho tớ ~~ tớ muốn ~~~"

Tuy nhiên thiếu niên vẫn làm bộ không nghe thấy.

Phía sau bọn họ, Thạch Dã và Đằng Việt vừa cố ý đổi chỗ để nói chuyện với Thu Hương Nồng nghe thấy, cười không nhịn được: " Chị Thư, lần đầu gặp!”

" Chị muốn lớp trưởng cho chị cái gì, đây là lớp học thiêng liêng."

Ánh mắt Thẩm Quan Trì khẽ động

Mặt mũi tràn đầy nịnh nọt của Thư Hương Nồng cũng trở nên cứng ngắc, nét mặt bộc lộ sự buồn nôn, sau khi quay đầu, biểu cảm của cô đổi ngay lập tức, trở về dáng vẻ bình thường.

Đôi môi đỏ mọng giật giật, cuối mắt lộ ra sự giễu cợt kèm theo một chút nguy hiểm: " Nói nhảm cái gì đó? "

Cả hai im bặt, giải thích: " Đùa chút thôi mà, đừng tức giận."

" Đúng đấy, nói bậy thôi."

Thư Hương Nồng: " Cút đi! Nói cái rắm!"

Tiếng ồn ào đằng sau dần biến mất.

Thẩm Quan Trì đương nhiên nghe thấy được toàn bộ quá trình, anh nhìn qua thấy Thư Hương Nồng không làm phiền mình nữa, cô chống cằm, ngẩng người nhìn bảng đen, vẻ mặt chán nản không vui.

Anh có chút cứng nhắc

—— "10 phút."

Thư Hương Nồng ngạc nhiên cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh bấm điện thoại vừa được đẩy qua, vui vẻ chưa kịp cảm ơn thì nghe: " Là thời gian ngày mai đấy, nghĩ kỹ."

"... ..."

! !

Thư Hương Nồng nghiến rắng, mở Wechat, liếc nhìn Thẩm Quan Trì, hừ ngày mai chơi nói sau.

Cô tìm thấy một người tên Wind ở trên cùng.

--

Thế nhưng Thư Hương Nồng đã tính sai rồi. Ngày hôm sau, Thẩm Quan Trì thực sự chỉ cho cô chơi một giờ năm mươi phút. Không lệch một giây. Không chỉ ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư... Đều như vậy.

Mỗi ngày cho cô chơi mấy giờ, khi nào thì nên làm gì, anh thật sự nghiêm túc! Tính toán rõ ràng.

Thư Hương Nồng đi theo Thẩm Quan Trì dần dần ăn cơm ngủ nghỉ đều trở nên có quy luật. Thậm chí đi học cũng bắt đầu nghe giảng, càng đừng nói đến việc trốn học, bởi vì giáo viên bộ môn thường chú ý đến Thẩm Quan Trì, thỉnh thoảng sẽ gọi anh.

Sau tiếng chuông vào lớp, anh hô " Đứng dậy" vang bên tai cô như chuông báo thức, làm cô từ đầu giờ đến tan học không thể nào ngủ.

Cũng là thói quen từ năm ba cao trung lưu lại, đó là mỗi ngày Thẩm Quan Trì đều kiểm soát thời gian chơi điện thoại của cô, tuy không thoải mái nhưng Thư Hương Nồng cũng không quá khó chịu.

Thẩm Quan Trì thông minh, đối với cô khá tốt, nghe lời anh nói cũng không có gì sai cả. Điều này đã ăn sâu vào tiềm thức.

Cho nên mỗi lần cô cáu kỉnh, xụ mặt khi không có điện thoại, cũng không có để trong lòng.

Đôi lúc cô cũng nghĩ: Thẩm Quan Trì và bố mẹ cô thực sự giống nhau! Chỉ khác là anh lỏng lẻo hơn bọn họ một chút, chiều chuộng cô nhiều hơn một chút và rất kiên nhẫn đối với cô.

Bọn họ chỉ cho phép cô mỗi ngày chơi nửa tiếng.

Thẩm Quan Trì là hai giờ.

Nhưng thỉnh thoảng bố mẹ cô cũng hào phóng cho cô chơi vài tiếng, còn Thẩm Quan Trì thì không.

Anh nói một là một.

Nhìn anh ôn nhu dịu dàng, vậy mà tính cách cực kì cứng rắn, mặc kệ cô năn nỉ như thế nào, hứa cho cô chơi hai tiếng, nhiều hơn một phút cũng không được! Nếu như thâm giờ, thì ngày hôm sau chỉ có thể chơi ít lại.

Kế hoạch chạy nước rút năm sơ tam, bọn họ đều còn nhỏ, lâm vào trạng thái mơ hồ, không rõ ràng thì lúc này đây, Thư Hương Nồng đã nhìn thấu được tính cách ấy của Thẩm Quan Trì.

Cảm giác sợ hãi mờ nhạt nãy ra trong lòng Thư Hương Nồng, thậm chí ngay cả cô còn không nhận ra.

---

Chớp mắt đã cuối kì, Vào cuối học kỳ, khi điền đơn xếp lớp tự do. Thư Hương Nồng vô tình đạt điểm cao, điều này khiến chính cô ấy cũng phải bất ngờ.

Đường Vân và Thư Triển rất mừng rỡ khi phát hiện con gái mình tiến bộ một cách lạ thường!

Thật bất ngờ khi biết được, thì ra nguyên nhân chính là do Thẩm Quan Trì và cô ngồi cùng bàn trong suốt cuối kỳ. Vì quá mừng rỡ, nên nãy ra ý tưởng...

Hai gia đình cùng nhau ăn tối, Thư Hương Nồng được phép vào phòng chơi điện tử, xem như là phần thưởng cho sự tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ.

Cô vội vàng mở trò chơi trực tuyến, Wind đang gọi cô trên Wechat, cô vào kênh như đã hẹn, đeo tai nghe và nhỏ giọng nói chuyện.

Căn phòng đóng kín cho nên cô không nghe thấy bên ngoài phòng khách đang nói gì.

" Quan Trì, cô biết điều này đã làm khó cháu rồi. Nhưng hai bác không tìm được cách nào khác để quản đứa nhỏ này nữa. Có lẽ là đứa nhỏ này lúc bé đã bị hai bác ép quá mức, cho nên hiện tại dậy thì lại rất nổi loạn, cả ngày đi theo người ta lăn lộn, giống như có tiếp xúc với người trong xã hội.

"Ồ, chúng tôi không thực sự mong đợi kết quả nữa, chỉ vì sợ cô ấy gặp rắc rối."

Đường Vân ngồi bên cạnh xoa đau đầu nói một cách nghiêm túc.

Là giáo viên, hai người dồn hết tâm sức cho việc học và hàng chục đứa trẻ trong lớp, sớm muộn gì cũng tự học, hàng chục con người nhìn mình mà mình không còn sức để chăm sóc.

Vì vậy, ngay sau khi Thư Hương Nồng rời khỏi trường trung học cơ sở và tầm nhìn của họ, cô ấy trở nên yếu đi.

"Vương Chí, nếu cậu thực sự cảm thấy xấu hổ ... thì cứ làm chú của cậu mà không nên nhắc tới nữa. Dù sao cậu cũng chỉ là một học sinh, mỗi ngày đều phải chịu rất nhiều áp lực học hành, lười biếng không nghe lời."

Nhìn cô ấy không nên như vậy ... chúng tôi đều hiểu.

"Chuyện lớn này, chúng ta hãy nghĩ cách giải quyết..."

Thẩm Quan Trì ngồi trên sô pha, im lặng. Không nói việc này tốt hay xấu.

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, đan chặt các ngón tay, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt từ khi Thư Hương Nồng rời đi.

Buổi tối chậu hoa trên bệ cửa sổ nở rộ mang hương thơm sảng khoái.

Màn hình máy tính phản chiếu lại khuôn mặt đẹp và cân bằng của Thư Hương Nồng, cô ấy gõ bàn phím một cách phấn khích.

Nghe thấy tiếng mở cửa cùng một cơn gió thổi sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy là Thẩm Quan Trì, sắc mặt hơi thay đổi lại nhanh chóng trở nên bình thường vừa tiếp tục chơi trò chơi vừa nói: "Thẩm Cảnh Dật với anh đang cùng cha mẹ tôi nói cái gì mà lâu như vậy!"

Thẩm Quan Trì không trả lời.

Anh ngồi xuống bên cạnh và nhìn theo bóng lưng của cô. Cô mái tóc dài mềm mại và hơi xoăn nhẹ, một vòng eo thon thả, đôi chân dài trắng nõn dưới lớp váy dây treo và đôi chân trần nhỏ trước mặt anh một cách hờ hững.

Thẩm Quan Trì nhìn bên cạnh một lúc, đưa ngón tay vuốt ve tấm chăn bông mềm mại.

Hương hoa của nước giặt hòa quyện với mùi hương đặc trưng của một cô gái nhỏ, giống như mùi mồ hôi sạch sẽ của buổi sáng mùa hè, một mùi mà không loại nước hoa nào có thể bắt chước được.

Anh đã suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc.

Thư Hương Nồng hoàn toàn không nhận thấy sự bất thường của anh, và trong khi trả lời bạn bè trong game vừa nói: "Thẩm Quan Trì, cậu có chơi game online không? Tôi dạy cậu. Cậu sẽ không bị stress khi học cả ngày đấy chứ. Đôi khi tôi lo lắng về việc liệu cậu có bị thật hay không? Thật là nhàm chán và khó chịu lắm phải không? " Thẩm Quan Trì quay đầu nhìn lại.

Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Thư Hương Nồng tạm dừng trò chơi rồi quay lại, đối với ánh mắt của cậu có chút giật mình.

Trong ánh sáng nhàn nhạt của căn phòng, Thẩm Quan Trì ngồi ở bên cạnh cô, dưới vài sợi tóc mái là đôi mắt vô cùng tĩnh mịch nhìn cô một cách chăm chú.

Khi ánh mắt chạm nhau, anh nhìn sang hướng khác, khuôn mặt trở căng thẳng và anh ngồi một cách trầm lặng.

Thư Hương Nồng nghiêng đầu nghi ngờ. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng không thể giải thích rõ ràng được. Wind liên tục gọi cô, cô rút tai nghe ra.

Sau một lúc.

Thẩm Quan Trì đứng dậy , bóng đen đổ trên mặt Thư Hương Nồng. Đầu ngón tay anh rời khỏi má cô. Mơ hồ nhớ tới năm đó Thư Hương Nồng bị đánh vì mê con chó con, vết tát sưng tấy nghiêm trọng.

Giọng nói trầm và khàn: "Từ nay về sau phải ngoan ngoãn."