Chương 2: Thế này không công bằng

Editor: Ngọc Minh

Beta: Dâu

"Không lừa cậu, tớ thật sự chỉ uống rượu cùng mấy người nổi tiếng đó, không có làm loạn gì hơn". Thư Hương Nồng người đầy mùi rượu giải thích.

Thẩm Quan Trì cầm lấy khăn nóng lau mặt cho cô. Anh nhìn đồng hồ: "Tốn hai mươi mốt phút, cậu cũng chỉ nói được vậy thôi à?"

“...”

Khuôn mặt nhỏ bé của Thư Hương Nồng nhăn lại. "Giải thích cho cậu là tốt lắm rồi, cậu còn muốn gì nữa, đừng có được đà lấn tới."

Thẩm Quan Trì nhìn cô, ánh mắt lướt qua một bên, tầm mắt đặt trên mặt đất, dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục lau mặt cho cô: "Được rồi, tớ miễn cưỡng chấp nhận."

"Sao không nói sớm! Thiếu chút nữa là tớ nổi giận với cậu rồi.... không có chuyện gì, sao tự nhiên lại im lặng.". Thư Hương Nồng lập tức cười hì hì, đang tức giận trở nên vui vẻ, làm bộ xin lỗi qua loa để giảng hòa.

Tay Thẩm Quan Trì đang cầm khăn lau bỗng ngừng lại, anh nhìn cô, bình tĩnh nói: "Từ sau đừng ra ngoài cùng đám người đó nữa. Chỉ cần cậu làm được, mọi chuyện lần trước, tớ đều không so đo. Được không?"

Nụ cười trên mặt Thư Hương Nồng cứng đờ.

Nhìn biểu tình của cô, anh nói thêm: " Hai tên kia đối với cậu không có ý tốt!"

Đôi môi đỏ mọng của Thư Hương Nồng bỗng dưng cười rộ lên: "À, hóa ra cậu lo lắng việc này sao?"

Tay cô lười biếng bắt lấy một lon tóc chơi đùa, khuôn mặt đầy sự mê hoặc, so với bộ dáng một giây trước còn tươi cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ với Thẩm Quan Trì hoàn toàn khác biệt.

"Đương nhiên là tớ biết, tớ đâu có ngốc. Chỉ là làm quen với một số người nổi tiếng trên mạng xem họ làm gì cả ngày thôi, cũng không phải quá thân. Cùng lắm thì nhàm chán quá, rủ bọn họ đi chơi, thường ngày không có liên lạc với bọn họ.”

Cô không có nói dối, bên cạnh có quá nhiều người bao quanh. Quả thật không có đủ tinh lực đi quan tâm mấy "soái ca" nổi tiếng hay tô son trát phấn đó.

Thư Hương Nồng nói xong, mới phát hiện người bên cạnh đang dùng ánh mắt tức giận nhìn cô, sao tự dưng nhìn cô như vậy, trong lòng bỗng giật một cái: "Thư Hương Nồng, tớ chỉ nói lại một lần nữa.".

Ánh mắt Thẩm Quan Trì thâm trầm, thanh âm càng thấp khiến người khác không có lá gan đi quá giới hạn: "Không, cho, phép."

Anh đem vai áo cô kéo lên, che lại làn da tuyết trắng. "Không cho phép ăn mặc ít như vậy, cũng không được ra ngoài uống rượu với bọn họ."

Thư Hương Nồng chớp mắt mấy cái, lông mày nhăn lại.

Trong lòng nghĩ ra rất nhiều lí do, nhưng đến bên miệng lại không nói ra được, cô không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Thẩm Quan Trì nhìn cô, biết cô đang nghĩ gì: "Cậu còn ra ngoài náo loạn lần nữa, cũng không cần gọi cho tớ, có gọi, tớ cũng sẽ không tới."

Anh nhấn mạnh lại: "Sẽ không."

Thư Hương Nồng ngẩn ngơ, cô không nghĩ là anh đang đùa.

Trước một đống cái không cho phép chẳng thể phản bác, trong đầu cô chỉ còn một câu sau cùng. "Sẽ không." Những điều chuẩn bị nói ra bỗng chốc biến mất.

"Cũng đâu xảy ra chuyện gì, sao cậu lại nghiêm trọng như vậy?" Thư Hương Nồng nhăn mày, nói lắp, ngữ khí mềm yếu, nói nhỏ: "Cái đó! Cùng lắm thì sau này ít đi...."

"Không được phép đi."

"...."

Thư Hương Nồng chớp mắt, nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng bực bội trả lời: "Được, không đi thì không đi! Về sau đều không đi nữa! Được chưa."

Nói xong cô lườm anh, giận mà không dám nói gì.

Khóe miệng Thẩm Quan Trì khẽ cười.

Nhưng tâm tình tốt của Thư Hương Nồng lập tức bay mất, đã từng nghĩ đêm nay có thể trăm phương nghìn kế đem chuyện hai tháng không gặp ra hòa giải, cuối cùng lại không nói ra được.

Càng nghĩ càng thấy phiền.

Cô nằm như con cá chết, dùng sức kéo cổ áo, bắt lỗi anh cho hả giận.

"Lau mặt không lau cổ sao? Thẩm Quan Trì cậu có biết chăm sóc người khác không! Đầu óc thông minh vậy để làm gì?"

Tìm được cái cớ để trút giận, nên cô không sợ, cũng không cảm thấy mình có vấn đề.

Thẩm Quan Trì nhìn bộ dạng mất kiên nhẫn của Thư Hương Nồng, ngược lại không có tức giận, chỉ là cổ áo của cô vốn thấp, nội y bên trong như ẩn như hiện.

Màu đen, có viền ren nhạt, ôm trọn vòng một.

Thẩm Quan Trì chỉ nhìn lướt qua, mí mắt hạ xuống. Đem khăn mặt gấp đôi lại, một tay bắt cổ cô, nhấn xuống kéo lại cổ áo.

"Lau ở dưới lâu như vậy, cậu không thấy mệt sao". Thư Hương Nồng tức giận liếc nhìn anh.

Thẩm Quan Trì im lặng nhìn cô, giọng nói trầm thấp như nước trái cây ướp lạnh: "Thư Hương Nồng, tốt xấu gì tớ cũng là đàn ông."

Anh nhét khăn lau vào tay cô. "Trước mặt tớ, cậu vẫn nên chú ý chút..."

Thư Hương Nồng mím môi nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Quan Trì nói xong cũng xoay người, cầm áo khoác với bật lửa. "Nếu tỉnh rồi, tự mình tắm rửa đi, tớ ra ngoài hút thuốc, tắm xong gọi tớ."

Anh dừng chân nói tiếp: "Khách sạn chỉ có một phòng, nên tớ chỉ ngồi một lúc, nếu cậu sợ, tớ có thể đợi cậu ngủ rồi đi"

Sợ nhất là lúc tức giận đυ.ng phải ôn nhu.

Thư Hương Nồng từ trên giường ngồi dậy, tức giận cũng vơi không ít.

Nếu một người bao giờ cũng đối xử tốt với mình, vì mình mà quan tâm lo lắng, thật sự là việc làm cho người ta phải đau đầu. Tức giận thì lại ra vẻ mình không biết tốt xấu, bởi vì tự bản thân hiểu rõ, mỗi việc đối phương làm ra cũng là vì nghĩ cho mình, nên biết trân quý mới phải.

Cũng giống như cha mẹ vậy, càng quan tâm thì con cái càng đối nghịch.

Ví như Thẩm Quan Trì đứng trước che chắn cho cô, vậy thì một bên vừa bảo vệ cô, một bên lại giam giữ cô.

Thư Hương Nồng càng nghĩ càng bực bội, lấy gối đầu, khăn tay, thứ gì cầm được.... hết thảy đều ném về phía anh!

"Thẩm Quan Trì, hôm nay đầu óc tớ có vấn đề mới gọi cậu, mới muốn theo cậu, giờ thì tốt rồi!

"Cậu đã phiền lại còn nhàm chán! Đi nhanh đi!"

"Tuyệt giao, lần này là thật!"

"Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, coi như không quen nhau."

"Cậu thích đọc sách liền đọc, làm người tài cao, tớ thích sống phóng túng thì thế nào?"

Đồ vật bay tới bên chân Thẩm Quan Trì, ánh mắt anh trùng xuống, hô hấp im lặng không nói thành tiếng.

Anh xoay người, nhặt từng cái đặt lên bàn.

Một lát sau, Thư Hương Nồng quay đầu tìm, mới phát hiện ngay cả điện thoại mình cũng ném đi, không còn đồ vật để ném. Mà Thẩm Quan Trì đang nhặt đồ, hình như cô chót ném cái gạt tàn thuốc đập vào mu bàn tay anh, đầu ngón tay có vết máu.

Cả người cô bừng tỉnh, ngây người.

Lại nắm chặt ngón tay, cắn môi nhìn, mấy giây sau liền chui vài ổ chăn, lẩm bẩm: "Tớ... ngủ đây."

Cô núp trong chăn, nghe thấy anh nhẹ nhàng sắp xếp lại đồ vật, tựa như sợ quấy rầy cô ngủ.

Lại lặng lẽ vạch phần chăn đang che mặt ra, từ cửa sổ pha lê quan sát.

Thẩm Quan Trì đem đồ vật đặt lại ngay ngắn trên bàn, cúi đầu lấy giấy lau đi vết máu trên bàn tay. Một vài sợi tóc rũ trên lông mày.

Ngón tay thon thả, tinh tế, nhìn như không có thịt, giọt máu đỏ tựa như cánh hoa nở rộ trên mặt giấy. Khuôn mặt lạnh nhạt, giống như vết thương không hề đau.

Thư Hương Nồng hối hận cắn môi, im lặng....

Tay đem chăn nắm trong ngực.

Nhưng nghĩ lại cô đâu có làm gì sai.

Anh không cho phép cô hút thuốc, cô liền không hút, anh không cho cô đi chơi đêm, cô cũng không đi. Nếu anh thực sự không thích cô cùng đám kia ra ngoài chơi, cô cũng có thể không đi... Chỉ cần vài lời dỗ dành, bao nhiêu yêu cầu vô lý cô cũng có thể hứa với anh.

Chỉ là nhiều lúc suy nghĩ lại, dựa vào cái gì? Anh lại quản cô nhiều như vậy?

Thư Hương Nồng lấy tay gạt nước mắt.

Thế này không công bằng!