Chương 1: Sự lạnh lùng của anh

Editor: Chè Me

Beta: Dâu

----

Bên ngoài bức tường kính của thư viện có những bông hoa tuyết đang bay lơ lửng trong đêm, đậu lên cành.

Bên trong phòng sáng sủa và ấm áp có các bạn sinh viên khoa y ở đại học Kinh Bình đang lặng lẽ vùi đầu nỗ lực ôn tập bài thi cuối kỳ ngày mai.

"Này! QuanTrì, điện thoại của cậu kìa!"

Bạn cùng phòng vừa nhắc, Thẩm Quan Trì dừng bút, cầm điện thoại lên. Điện thoại vừa ngắt thể hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ mà tất cả đều đến từ Thư Hương Nồng, ngoài ra cô còn gửi anh một tấm hình.

Ở trong wechat, có một chai bia đá vửa mở còn tỏa khói lạnh, trước ống kính cô bôi son môi đào cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nheo mắt cười tươi.

Ánh mắt anh âm trầm.

Do dự, kiềm chế hai giây, ngón tay đặt vào khuôn mặt cô phóng to ra....

Đột nhiên Thẩm Quan Trì đứng dậy, thu dọn sách vở, Triệu Phi lo lắng hỏi: "Bạn gái tìm cậu hả?"

Trần Điện trêu chọc nói: "Học sinh y khoa có thể kêu đến tận tám lần đều đi, còn vào đúng lúc ôn thi cuối năm thì trăm phần trăm là yêu rồi!"

Lý Úy Lam nói theo, đoán mò: "Là người kia tìm cậu sao, cái cô gái xinh đẹp kia?"

Thư viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện nên giọng nói bọn học tận lực đè xuống.

Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn nhớ rõ đêm đó bọn họ đứng dưới ký túc xá, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu đen lộng lẫy khuôn mặt thuần khiết, tuyệt đối không phải người bình thường. Khó trách mỗi năm đối mặt với người đẹp xung quanh mà Thẩm Quan Trì vẫn có thể kiềm chế được.

Thẩm Quan Trì bỏ mấy quyển sách vào balo, nói qua loa: "Tối nay tớ không về, nếu thầy kiểm tra phòng thì giúp tớ ứng phó một chút."

Bạn cùng phòng nghe thấy thì rất hăng hái, tích cực đồng ý thậm chí còn nhắc anh trước khi đi cần phải hạn chế, giữ gìn cơ thể. Mặc dù Thẩm Quan Trì có thành tích rất tốt nhưng đối với sinh viên y khoa như họ thì mỗi kỳ thi không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nếu không sẽ mất bằng tiến sĩ.

Nói xong, Thẩm Quan Trì đeo balo đen trên vai, đi ra khỏi thư viện.

...

Sân trường đại học Kinh Bình đèn đuốc sáng trưng.

Những bông hoa tuyết bay nhanh trong gió, rơi xuống áo khoác màu đen. Tóc ngắn trên trán phủ một lớp tuyết mỏng, nước da trên má và cổ trắng lạnh.

Anh nhanh chân bước về phía trước rồi biến mất khỏi màn đêm.

Việc này anh đã đi qua vô số lần nên nó gần như đã trở thành bản năng.

Trong phòng KTV rộng lớn có hơn mười người cả trai lẫn gái đang uống rượu, lắc xúc xắc hoặc đang đấm nhau. Có một đôi tình yêu đang công khai với fan hâm mộ gọi lễ vật. Những ánh đèn nhấp nháy, âm thanh điên cuồng khiến đầu anh tê dại.

Bỗng nhiên có người cắt đứt âm nhạc, một đám người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

Một chàng trai cao ráo, đẹp trai đang đứng ở đó.

Gò má trắng nõn, sạch sẽ nhưng hơi gầy, khuôn mặt đường hoàng. Nhìn khiêm tốn, không khoe khoang nhưng từ xương cốt vẫn tỏa ra khí chất làm người khác phải chăm chú nhìn.

Cách ăn mặc nghiêm chỉnh, thường thấy nhưng vẫn rất soái.

Ánh mắt Thẩm Quan Trì tìm thấy được Thư Hương Nồng đang ngồi ở ghế sopha.

Cô mặc một chiếc váy đen ôm sát người lộ vai, đang cười nói với người đàn ông bên cạnh. Ngón tay nhàn nhã búng những giọt nước từ ly nước xuống, đây là những cảnh thường xuyên xảy ra nên tâm trạng cô rất tốt.

Anh nhíu mày.

"Cụng ly cuối cùng. Người đón em đã đến, hôm khác chơi tiếp nha...."

Thư Hương Nồng vừa nói xong thì trước mặt trời đất ngả nghiêng, chân cô cùng eo bị đôi tay ôm lấy, mùi nước khử trùng và hơi thuốc lá thoang thoảng như bao trùm lấy cô.

Cô ngẩng đầu, cười: "Thẩm Quan Trì, cuối cùng cậu cũng đến, tớ chờ cậu lâu lắm rồi."

Ôm cô đứng dậy, Thẩm Quan Trì dừng lại một giây. Khóe mắt liếc về phía người đàn ông tóc tím đang giơ ly rượu uống.

Người đàn ông toàn thân khẽ run lên một cái.

Cửa phòng tự động khép lại như một cơn gió rét lạnh vừa quét qua nơi này.

Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Người kia chính là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào thành phố mà cậu nói sao?"

"Chà~~"

-

"Sao vậy? Sao không nói tiếng nào?"

Cơn gió lạnh từ vỉa hè thổi qua, Thư Hương Nồng được Thẩm Quan Trì cõng trên lưng. Tay cô cầm đôi giày cao gót màu đen, vô ý cọ vào gò má anh có chút bụi. Cô nhìn vậy thì bật cười, dùng ngón tay lau qua loa: "Tớ chỉ đi uống rượu với bạn một chút mà cậu giận không muốn nói chuyện với tớ? Đến mức vậy sao?"

Thẩm Quan Trì chỉ nhìn không nói gì.

"Hơn nữa cứ coi là tức giận thì cũng là tớ giận chứ. Lần trước tớ tùy tiện nói tuyệt giao thì cậu lại coi là thật. Hai tháng qua cậu đều không nhận điện thoại......cậu có thể đừng thù dai như thế được không!"

Say rượu nên mất sức lực, đầu Thư Hương Nồng nghẹo sang một bên nhìn, lúc nói chuyện đôi môi đỏ mọng như thổi khí vào yếu hầu của anh.

Nửa ngày không có tiếng đáp lại.

Cô ngước lên nhìn thấy chiếc cằm gầy gò đầy gợi cảm của thiếu niên, nhanh chóng cúi đầu xuống lí nhí nói: "Chậc, vẫn lạnh lùng như vậy..."

Gió lớn đi kèm với những trận tuyết thật dày.

Lạnh đến mức Thư Hương Nồng vùi đầu vào cổ áo của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi sữa tắm thoang thoảng quanh chóp mũi, tay cô bỏ ra khỏi chiếc áo lông luồn vào nơi ấm áp trước ngực.

Trong mắt của người khác thì hành động đó chỉ thuộc về đôi tình nhân nhưng cô đương nhiên không hiểu được giữa bạn bè có điều gì không ổn.

------------

Ở giữa thành phố có một nơi du lịch rất đẹp nhưng chỉ còn dư lại một phòng.

Thẩm Quan Trì cúi người đem người đặt trên giường, quỳ xuống mép giường nâng cằm cô lên: "Nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ xem giải thích với tớ làm sao để tớ tha thứ cho cậu!"

Gương mặt Thư Hương Nồng bị bóp như cái bánh bao, đôi mắt cong lên như đang mỉm cười với anh.

Ngón tay của Thẩm Quan Trì lướt qua gương mặt cô, rũ mi xuống cười nhẹ: "Trước khi tớ tắm xong thì nên nghĩ ra một lý do thuyết phục tớ đi."

Giọng anh trầm thấp êm tai giống như dòng suối chảy ngầm.

Cằm được thả lỏng, đầu Thư Hương Nồng trở lại giường đồng thời đệm bên cạnh như nhẹ đi.

Thẩm Quan Trì đặt balo trên bàn sách, anh bắt đầu cởi chiếc áo phông đã bị ám mùi rượu nồng nặc. Bờ vai phẳng và rộng. Anh rất gầy nhưng cơ bụng bằng phẳng lại có những đường nét cơ bắp.

_____Nghe nói mỗi ngày ở trường đại học Kinh Bình đều tổ chức cho học sinh chạy bộ ba nghìm mét.

Thư Hương Nồng nằm trên giừơng, ánh mắt trở nên chậm chạp sau khi uống rượu, nhìn theo bóng lưng thật dài đang quay mặt vào phòng tắm được ngăn cách bởi lớp kính mờ.

"Cậu muốn nghe giải thích sao? Lát nữa tớ sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu được chưa...Thật là."

Phòng tắm đã bị khóa.

Mặc dù tấm kính bị mờ nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn được hình dáng của anh.

Cho nên khi Thẩm Quan Trì giơ tay cầm khăn tắm thì Thư Hương Nồng lập tức nhìn sang chỗ khác.

Cô nhàm chán nằm ngửa ra.

Cô lừa Thẩm Quan Trì nên lát nữa dỗ anh mới là phiền~

Cô khẽ thở dài.

Biết sớm, lần trước cô sẽ không nóng giận với Thẩm Quan Trì hoặc ít nhất đừng nói tuyệt giao với anh....Bây giờ không còn giận nên phải mềm lòng hòa giải với anh mới được.

Thư Hương Nồng cầm cái áo lông màu đen của Thẩm Quan Trì ở đầu giường ngửi một cái. Thật kỳ lạ, trên người Thẩm Quan Trì có mùi thuốc lá nhàn nhạt hơi giống lá ngân hạnh và mùi bạc hà. Thật thoải mái.

Cô sờ vào thì thấy trong túi anh có một chiếc bật lửa.

Thư Hương Nồng cầm cái bật lửa lên trước mắt sau đó bùng lên một ngọn lửa, hai bàn tay nóng rực dùng đôi môi đỏ mọng thổi ngọn lửa tắt.

Thật ra cô cũng tò mò cảm giác hút thuốc lá như nào....

Đáng tiếc Thẩm Quan Trì không cho cô hút.

Đôi khi con người cũng có tiêu chuẩn kép!

Anh nói hút thuốc không tốt cho cơ thể lại không cho cô hút nhưng chính anh lại hút nhiều hơn so với người khác.

Nhưng cô vẫn không dám đυ.ng vào.

Bởi vì nếu bị anh phát hiện thì thật phiền. Không phải do cô sợ anh mà do cô sợ phiền phức thôi.

Mặc dù Thẩm Quan Trì không phải anh trai cô, cũng không phải bạn trai nhưng từ nhỏ đến lúc trưởng thành anh đều bên cạnh cô nên cô đã quen ỷ lại anh. Dù cô ghét anh, muốn thoát khỏi anh nhưng cuối cùng vẫn quay lại với anh.

Dù sao từ nhỏ đã thân quen với nhau nên khó tách rời.

Thư Hương Nồng đặt chiếc áo lông vũ màu đen sang một bên, quay sang nhìn tấm kính mờ có chút oán giận.

Thẩm Quan Trì hơi cong eo dường như đang rửa tay, đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần đen cách tấm kính mờ có thể cảm nhận được. Dù như thế nào thì anh luôn cho người khác cảm giác an toàn không muốn rời xa.

Cho nên dù cãi nhau bao nhiêu lần thì Thư Hương Nồng luôn cảm thấy Thẩm Quan Trì sẽ không rời bỏ cô.