Chương 19: Đổi chỗ

Editor: Ép dẻo

Beta:

Thư Hương Nồng muốn đổi chỗ.

Các bạn học ở hàng sau đều đang giúp thu dọn đồ đạc, cô đang ở bên lối đi ngồi trên mép bàn của bạn học, nhàn nhã nhấm nháp ly đồ uống, nhìn mình tay không.

Yên tâm, thoải mái.

Nếu Thẩm Quan Trì quen với việc được sủng ái, thì Thư Hương Nồng đã quen với việc được săn đón.

Bất kể khi nào, bất kể ở đâu. Không cần cô phải dòm ngó, sẽ có một, hai, ba người lao lên làm cái này cái kia cho cô.

Chuông chuẩn bị vang lên vào cuối giờ nghỉ trưa, Thẩm Quan Trì bước vào với một chồng sách bài tập trên tay, và giao cho các trưởng nhóm. Thư Hương Nồng đã ngồi sẵn, chờ đợi với một nụ cười trên đôi má trắng nõn.

Ngay khi anh ngồi xuống, cô đã cúi xuống áp má: "Thẩm Quan Trì"

Người được gọi là hồ sơ.

Thư Hương Nồng lập tức nở nụ cười: "Tớ tới rồi!"

Thẩm Quan Trì ánh mắt mềm mại, môi cong lên nụ cười nhẹ.

"Từ nay chúng ta ngồi cùng bàn! Cậu có hứng thú không?"

Mí mắt anh hơi rũ xuống, dường như anh đang thực sự nghĩ đến vấn đề này rồi nhìn cô, "Đừng gây chuyện nữa, Thư Hương Nồng ."

"..."

Nói cho cùng là đã phòng trước cô sẽ gây chuyện, thật phân biệt đối xử. Thư Hương Nồng đang nghĩ về điều này, lòng bàn tay chợt trống không--

Thẩm Quan Trì cầm lấy điện thoại, tắt tiếng và cất nó đi: “Đang trong lớp, cậu phải chú ý nghe giảng."

"..."

Giáo viên lịch sử Lý Quốc Giáng đã bước lên bục giảng.

Cả lớp đứng dậy chào, tiếng bàn ghế di chuyển phát ra âm thanh ồn ào.

Thẩm Quan Trì cầm bút lên vẽ phác thảo, Thư Hương Nồng không chịu học chống má lên nói nhỏ: "Môn lịch sử, dù sao tớ chọn khoa học tự nhiên nên không sao, nói chuyện với tớ đi Thẩm Quan Trì. Thẩm Quan Trì? Thẩm, Quan, Trì ~~~~ "

Cô lặp lại theo gai điệu, cố gắng kết nối với anh, khiến anh chú ý. Tuy nhiên, đã thất bại.

Thẩm Quan Trì liếc nhìn cô sau đó khàn giọng nói: "Đừng nói nữa, thầy nhìn thấy sẽ mắng."

"..."

Cậu nghĩ tớ muốn nói chuyện với cậu à? Cậu đã lấy điện thoại của tớ!

Thư Hương Nồng gào thét trong lòng.

Mặc dù năm ngoái không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng tình bạn lớn lên từ thời thơ ấu sẽ không hụt đi khi không giao lưu trong một năm hoặc nửa năm. Cho nên nếu như không có khoảng ngăn cách đó, Thư Hương Nồng nhìn Thẩm Quan Trì, ngoại trừ cảm thấy bộ dáng trưởng thành lên, cũng không có gì khác biệt.

Cho nên, cô đưa tay ra, trực tiếp với vào ngăn bàn của cậu.

Ngón tay nhỏ đυ.ng phải cặp sách, sách vở, đυ.ng tới cáp sạc, bút ... nhưng lại không thấy điện thoại di động. Thư Hương Nồng buồn bực nhăn lông mày, không kiên nhẫn cúi người xuống tìm kiếm.

Cái bóng của Thư Hương Nồng chồng bên trong bóng của Thẩm Quan Trì không ngừng di chuyển, cái đầu bị chôn vùi của cô lúc ẩn lúc hiện. Khóe miệng anh hơi cong lên.

Giống như sương mù trên mặt biển.

Dưới ánh mắt của Lý Quốc Giáng, cánh tay của anh giơ lên, chặn đầu Thư Hương Nồng.

-

Vào buổi chiều đầu tiên ngồi cùng một bàn, Thư Hương Nồng đã chán nản!

Thẩm Quan Trì cấm cô chơi điện thoại di động khi trong giờ học, và sau giờ học chỉ có vài phút còn phải nói chuyện với mọi người rồi đi vệ sinh.

Bạn có thể làm gì?

Cô cắn môi nhìn chằm chằm Thẩm Quan Trì đang nghiêm túc giải đáp bài tập cho mọi người. Bộ dạng không nóng không lạnh, vô hại với con người và động vật, trái tim sắt đá. Kiểm soát thực sự gắt gao!

Thư Hương Nồng tức giận đến mức xé một trang giấy.

Dù sao anh cũng không chơi, vậy thì có chuyện gì mà không cho cô ấy chơi!

Bực bội.

Đèn huỳnh quang từ trên cao tỏa sáng, một cây cọ trắng đột nhiên xuất hiện nằm ngang trước mặt Thẩm Quan Trì——

"Trả tớ! Tan học rồi !!"

...

Tan học buổi chiều, Thư Hương Nồng từ chối Đằng Việt và một số người thường xuyên trốn học, đánh bài đi ăn tối với nhau, ngoan ngoãn cùng Thẩm Quan Trì đến nhà ăn. Tất nhiên, chủ yếu là vì muốn nghịch điện thoại một lát.

Mặt trời lặn dần, đám mạch môn bên đường hoa phất phơ như cỏ đuôi chó.

Thư Hương Nồng chắp hai tay sau lưng, đi phía sau nghiêng đầu nhìn Thẩm Quan Trì: "Được rồi, được rồi, đến giờ nghỉ ngơi rồi nha lão đại, cậu trả điện thoại cho tớ đi!"

Thẩm Quan Trì cao hơn cô một cái đầu, mí mắt dời sang bên cạnh vừa động, nhìn xuống cô. Ngón tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra đưa cô.

Thư Hương Nồng tâm trạng tốt nở một nụ cười. "Gần giống nhau ~"

Trên đường gặp không ít nữ sinh ngoái đầu nhìn Thẩm Quan Trì, Thư Hương Nồng không biết những cô gái này có thẩm mỹ như thế nào. Thích mấy chàng trai thể thao, nụ cười như ánh mặt trời không tốt sao?

Lại cứ thích kiểu lạnh nhạt này.

Trên thực tế, Thẩm Quan Trì thành tích học tập tốt cũng coi là một loại khí chất. Bàn về ngoại hình thì thực sự chỉ có một chút chút tốt thôi. Thư Hương Nồng cho rằng vậy.

-

Đã tan học nên nhà ăn ít người, trên trần nhà mấy cái quạt cỡ lớn đang thổi gió vù vù.

Thư Hương Nồng chọn một bàn ngay dưới quạt, ngồi trên ghế màu xanh trắng, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn wechat, tán gẫu trong vòng bạn bè một hồi, sau đó bấm vào game chơi. Thẩm Quan Trì mua bữa ăn cho hai người ở quầy, tiện mua cho cô một hộp sữa chua probi ở máy bán hàng tự động.

"Ăn xong rồi chơi."

Điện thoại trên tay Thư Hương Nồng bị lấy đi, một đôi đũa được đưa tới trước mặt cô: "Để lâu đồ ăn sẽ nguội."

"Đúng, vâng ~" cô thở dài.

Thẩm Quan Trì thuần thục cắm ống hút sữa chua rồi đặt trước mặt Thư Hương Nồng, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô nói: "Ăn xong tớ sẽ đưa cho cậu."

Thư Hương Nồng nhướng mi cười, cầm lấy sữa chua uống.

"Tốt tốt!"

Thư Hương Nồng dạ dày không tốt, phải ăn đủ 3 bữa, nếu không sẽ dễ bị nôn và không uống được sữa tươi tiệt trùng, do không dung nạp được nhiều đường nên nếu cố tình uống sẽ bị bị đau dạ dày, tiêu chảy. Còn phải thường xuyên ăn nấm bổ sung.

Ngoài bố mẹ cô, chỉ có Thẩm Quan Trì biết việc này.

Sau khi ăn xong, Thư Hương Nồng chọn đài phun nước cũ bị bỏ hoang bên cạnh nhà ăn, ngồi đó hóng gió, ăn vặt và nghịch điện thoại di động. Trong lớp học đều bị giám sát, nghịch điện thoại ở đó rủi ro rất cao.

Thẩm Quan Trì không ngờ cô lại chơi ở đây, anh không mang gì tới giải trí đành ngồi đó chờ cô. Giống như cấp 2 cùng cô đi dạo phố. Nói không chán là sai, nhưng người quen kiềm chế và nhạy bén như anh sẽ không cảm thấy khó chịu và gây phiền hà cho người khác.

Anh chỉ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ của mình xem thời gian.

Trong lúc Thư Hương Nồng đang trò chuyện với bạn bè, thoáng nhìn bên dưới chân đèn có bóng nam sinh mờ nhạt, mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một người.

Thẩm Quan Trì ngồi trên mép bàn bằng đá có đám rêu nhỏ, áo ngắn tay màu trắng, quần âu màu xanh đậm, đầu hơi cúi xuống, gương mặt thanh tĩnh, đôi mắt như phủ một lớp bóng. Cô ấy không nói, anh cũng không tìm cô.

Thư Hương Nồng tắt điện thoại, chậm rãi chớp mắt.

Còn nhớ hồi cấp hai, Thẩm Quan Trì trông rất thanh tú, mà hiện tại hình như sự thanh tú ấy trở nên có chút thâm trầm.

" Thẩm Quan Trì"

Anh quay đầu.

Thư Hương Nồng cười nhẹ, đứng lên: " Đi, quay về lớp, tớ trở về chơi."

Lá rơi chất thành đóng trên mặt đất. Thẩm Quan Trì nhìn vào đồng hồ điện tử màu đen, cũng đứng lên, cầm lấy điện thoại trong tay: " Hôm nay hết thời gian rồi, ngày mai lại chơi."

Thư Hương Nồng : " ? ? "

Hầu kết của Thẩm Quan Trì kẽ động, nói: " Thời gian gần đây cậu xem điện thoại quá lâu, cho nên tớ nghĩ, sau này mỗi ngày chỉ cho cậu mượn hai giờ. Hôm nay hết giờ rồi."

"..."