Chương 13: Cậu có thể cho tớ cái gì?

Editor: A Tang, BLUE, Yuu

Beta: Như Thanh

Thư Hương Nồng chỉ hời hợt đặt trán lên vai Thẩm Quan Trì một chút rồi lùi về, vừa lau nước mắt vừa bổ sung: “Nhưng cho dù muốn trói thì cũng là tớ trói cậu! Tớ sẽ không chịu thua đâu!”

Thẩm Quan Trì cảm thấy vô cùng khó hiểu:"Cậu đang nói gì vậy, tớ nghe không hiểu."

Thư Hương Nồng lắc đầu, cô cũng không hiểu vì sao vừa rồi mình lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Chắc là tại ánh mắt mạnh mẽ của Thẩm Quan Trì làm cô sinh ra ảo giác.

Điều này khiến cô nhớ tới những người huấn luyện ngựa trong đoàn xiếc.

Cha mẹ bắt cô quỳ đến bốn giờ. Khi chưa hết giờ, Thư Hương Nồng không được phép đứng lên.

Thẩm Quan Trì đưa cho cô chiếc nệm trên ghế sofa rồi rót cho cô một ly nước. Thư Hương Nồng nhấp một ngụm, lần đầu tiên biết được hoá ra nước này lại có vị hơi ngọt, không phải là mùi vị nhàn nhạt như cô từng nghĩ.

Cô hướng ánh mắt đỏ hoe về phía cửa phòng bếp.

Phía trong truyền đến tiếng nước sôi sùng sục do Thẩm Quan Trì luộc trứng.

Trứng gà đã hơi nguội, lăn trên mặt mềm và ấm, cảm giác sưng đau cũng dần vơi bớt.

“A.”

Thẩm quan trì nhướng mắt, trùng hợp mắt đối mắt với Thư Hương Nồng:”Đau không?”

“...Cũng không đau lắm.”

Thư Hương Nồng vừa cậy mạnh nói xong liền thấy có chút hối hận. Nhưng dường như lực trên mặt cô cũng hiểu được mà nhẹ đi không ít. Thỉnh thoảng đầu ngón tay anh chạm vào da cô, cảm giác giống như cánh bướm khẽ quạt trong gió.

Khoảng cách mặt của hai người rất gần. Thư Hương Nồng biết đây là khoảnh khắc hiếm có nên vô cùng cẩn thận quan sát Thẩm Quan Trì. Chắc do quá quen thuộc lẫn nhau nên bình thường cô không để ý đến. Hoá ra cậu có một cặp mắt hai mí mảnh khảnh và thanh tú, đuôi mắt như dao cắt, vì vậy mặt cậu dù trắng nõn nhưng cũng không có chút nữ tính nào. Khi làm việc, ánh mắt của cậu vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.

Khuôn mặt cậu không thể nói là tuyệt đẹp nhưng cực kỳ đoan chính.

Là một kiểu cao ngạo không thể khinh thường.

Cô vẫn có chút ghen tị với cậu.

Trong lòng Thư Hương Nồng vẫn cất giấu một chút nguyện vọng xấu xa không thể khống chế được, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy có một người như vậy thật tốt.

Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn có một người luôn ở bên cạnh cô.

Nhiều năm sau, Thư Hương Nồng tình cờ xem được lịch học của Thẩm Quan Trì trong sách mới biết được buổi chiều hôm đó không có tiết thể dục.

Thẩm Quan Trì trốn học.

Khi trở về anh bị mắng cho một trận, phạt đứng và còn phải viết bản kiểm điểm. Vì giữ thể diện cho học sinh xuất sắc nên giáo viên không nói ra ngoài.

Thẩm Quan Trì cũng không nói lời nào, có lẽ anh cũng không có gì để nói.

Dù sao thì anh cũng không muốn biểu hiện cái gì trước mặt cô, cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì, liệu cô có ấn tượng tốt với anh hay không, anh cũng không quan tâm.

---Cô không thích Thẩm Quan Trì và anh cũng thế. Vậy nên hai người họ không quan tâm việc phải biểu hiện rõ cái gì cho đối phương biết.

Vì quá thân cận, quá quen thuộc nên cho dù chỉ là cầm tay cũng có thể miêu tả chính xác vân tay của đối phương.

Lần yêu sớm này đã hoàn toàn chấm dứt sự tự do của Thư Hương Nồng!

Sau đó Đường Vân và Thư Triển cực kỳ nghiêm khắc với cô, Thư Hương Nồng phải trải qua một cuộc sống mà người khác phái bên người chỉ có duy nhất Thẩm Quan Trì.

Tất nhiên một phần nguyên nhân cũng do Thẩm Quan Trì đã lập một bản kế hoạch nước rút nghiêm ngặt cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của cô, đồng thời sắp xếp hợp lý tất cả thời gian cho cô.

Anh nói sẽ giúp cô thi đậu trường cấp ba trọng điểm, quả thật không phải lời nói suông!

Thời gian chỉ còn lại tám tháng.

Mỗi buổi sáng vào lúc 6 giờ, Thẩm Quan Trì đều đến trước nhà cô, bất kể dù trời mưa hay nắng. Anh quản lý thời gian vô cùng tốt, không đến muộn cũng không đến sớm làm phiền.

7 giờ cô và anh cùng nhau đến trường, ghé đến căn tin mua bữa sáng, đến hành lang lớp học thì tách nhau ra, ai về lớp người đấy. Buổi trưa và buổi tối, Thẩm Quan Trì cũng dành một đến hai tiếng học cùng cô.

Mỗi giây mỗi phút của cô đều bị Thẩm Quan Trì kiểm soát quá mức, dường như toàn bộ sinh hoạt của cô đều nằm trong kế hoạch của anh.

Thư Hương Nồng đau đầu muốn chết, lại không muốn bị đưa đến nông thôn, đành phải nuốt nước mắt vào trong mà căng da đầu lên học.

Vui mừng nhất không ai ngoài vợ chồng họ Thư, thấy con gái mình được anh kèm cặp vô cùng hiệu quả, lại dấy lên hy vọng con gái mình có thể lắc mình biến thành phượng hoàng.

Kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 diễn ra vào ngày 12 và 13 tháng 6. Sau khi thi xong, Thư Hương Nồng đem toàn bộ sách vở và đề thi đều ném vào trong thùng rác.

Anh có thể đi được rồi đấy! Mặc kệ cô có đậu vào trường trọng điểm hay không, cô cũng cảm thấy như vậy đã quá đủ rồi! Nếu không phải Thẩm Quan Trì bắt buộc, cô đã sớm từ bỏ.

Kết quả sẽ được công bố vào ngày 26 tháng 6. Cô lâ máy tính ra tra kết quả thi của mình, 585.

Thư Hương Nồng ngây người ra, cha mẹ cô bên cạnh cũng vậy.

“Điểm này chắc chắn có thể đậu!”

“Điểm năm trước là 565.”

Tranh thủ lúc bố mẹ đang xem điểm của cô, Thư Hương Nồng đứng dậy một cách khó khăn, sau đó lao ra khỏi nhà.

“Thẩm Quan Trì.”

Cô lao sang nhà giáo viên Chu. Thư Hương Nồng phanh gấp, nắm lấy khoá cửa để dừng lại, đồng thời đẩy mạnh cánh cửa ra.

“Tớ thi được 585 điểm! Thẩm Quan Trì!”

Cô dựa vào khung cửa thở hổn hển. Bên trong rèm cửa hơi tối, cạnh giường có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Áo sơ mi trắng của anh bị mở rộng từ ngực đến bụng dưới, thắt lưng với khóa quần cũng hoàn toàn bị cởi bỏ, anh đã giật mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy đôi mày lạnh lùng của Thẩm Quan Trì hiện lên nét bối rối.

Bầu không khí yên tĩnh một giây. Thư Hương Nồng có chút lúng túng, sau đó mỉm cười bước vào.

Thấy cô không có chút mất tự nhiên nào, Thẩm Quan Trì hắng giọng một chút, cúi đầu thắt lại dây lưng rồi kéo thẳng quần lên.

Thư Hương Nồng quay lưng đi về phía cuối giường ngồi, nghe thấy tiếng cọ xát quần áo biến mất, liền quay đầu lại cười:”Cha mẹ tớ rất vui đó Thẩm Quan Trì. Nhưng tớ biết tớ không có khả năng thi được như vậy, toàn bộ đều là nhờ cậu trước khi thi một tháng cậu đã cho tớ làm những đề kia. Nói đi, cậu muốn gì, cái gì tớ cũng có thể đáp ứng.”

Thẩm Quan Trì nhìn chằm chằm cô, khoé miệng lộ chút vui vẻ, hời hợt.

“Cậu có thể cho tớ cái gì?”

Đây không phải là câu hỏi.

“....”

Thư Hương Nồng im lặng một lúc, ánh mắt dõi theo bóng lưng của người thiếu niên. Một năm nay, Thẩm Quan Trì đột nhiên cao vọt lên ít nhất mười phân, anh nhảy từ trung bình lên cao.

Màn cửa bị kéo ra.