Chương 15

Chương 15

"Các hành khách thân mến, sắp đến trạm cuối cùng của đoàn tàu lần này, mời mọi người chuẩn bị hành lý và vật phẩm của mình, chờ tới lượt để xuống xe."

Mười giờ tối, tàu cao tốc đứng giữa đèn đuốc sáng ngời, Diêu Châu vội vã xuyên qua dòng người, sau khi kiểm phiếu, đã nhìn thấy một dáng người cao to kiên cường đứng ở cửa, khí vũ hiên ngang, đối lập với dòng người đến người đi, đặc biệt chói mắt.

Đối phương cũng nhìn thấy cậu, họ nhìn nhau nở nụ cười, rõ ràng thời gian bọn họ chung đυ.ng chẳng hề lâu, nụ cười này, lại có vẻ như bạn cũ gặp nhau.

Bùi Lương Ngôn chờ đến nóng lòng, anh chạy tới, xác định người trước mặt là Diêu Châu: "Ngồi một ngày, mệt muốn chết rồi phải không, sắc mặt của cậu có hơi kém."

"Không sao, chẳng qua nơi này hơi nóng, sao anh không ở bên trong chờ tôi."

"Cũng vừa mới tới, đợi không bao lâu."

Bùi Lương Ngôn tiện tay nhấc hành lý của cậu lên, động tác rất tự nhiên, xuống thang máy, đi đến bãi đậu xe ở đối diện: "Chúng ta đi ăn cơm trước thôi."

"Được." Diêu Châu ngồi ở trên xe một ngày, giây phút nhìn thấy Bùi Lương Ngôn đó, mọi mệt mỏi trong người đều bị quét sạch, ngoại trừ ba lô hai tay đều trống trơn, dễ dàng theo sau, sóng vai cùng Bùi Lương Ngôn.

So sánh với bên ngoài, trong phòng ăn người ít hơn nhiều.

"Thấy chuyến đi thế nào?" Đang nói chuyện Bùi Lương Ngôn múc cho cậu một chén gà đen hầm nấm bụng dê (nấm morel).

"Phong cảnh dĩ nhiên không cần phải nói, tương đối thoải mái, cũng rất dễ dàng, tôi rất thích."

Đây là đánh giá khách quan của Diêu Châu, cũng không phải cậu gặp toàn là chuyện tốt, ví dụ như hoàn cảnh khách sạn buổi tối ồn ào, thái độ nhân viên phục vụ kém, trên đường vô ý xảy ra tranh chấp với người xa lạ.

Không vui nhất chính là lần bị bệnh trên đường, không người chăm sóc, thời điểm khổ sở bất lực có một loại lạc lõng cô độc khi ở xa nhà, cái cảm giác đó mạnh mẽ trào lên, làm cậu thập phần nhung nhớ quê hương trời xanh mây trắng.

Cũng là lần bất ngờ đó, cố tình lại gặp được Bùi Lương Ngôn, những chuyện khác mới bắt đầu.

"Anh thì sao?"

Diêu Châu hỏi, ngày đó cậu không sao ăn uống đàng hoàng, không phải bánh mì chính là bánh quy, khát lại uống nước khoáng, lúc này một dòng nước nóng trôi vào cổ họng, dạ dày thoải mái không ít.

"Lần đầu tiên tôi một mình ra ngoài như vậy, chọn nơi dừng chân, ngồi xe, ăn cơm, tất cả mọi chuyện đều do chính mình quyết định, chào hỏi những người không biết từ đâu tới đây, tán gẫu, mỉm cười, với những người không cùng địa phương, tụ hợp văn hóa, tiếp xúc những người không cùng tư tưởng, gặp nhiều chuyện kì lạ, hiện tại thậm chí đã nhớ không nổi hình dáng bọn họ ra sao, nhưng nhớ tới bầu không khí đó, muốn tôi hình dung chuyến đi này, tôi chỉ có hai chữ, đó là hưởng thụ."

Lữ hành, chính là không ngừng hiểu biết, không ngừng bổ sung kiến thức, chuyện này đối với Bùi Lương Ngôn mà nói, chính là hưởng thụ.

Họ nói ra ý nghĩ của bản thân, giống như hai người nghiêm túc quan sát một bộ phim điện ảnh, sau khi quan sát lại viết ra những cảm nghĩ giống nhau, Diêu Châu bật cười: "Vậy trước đây anh đi thế nào, bởi vì công việc hay là có bạn đồng hành?"

Sau khi thuận miệng hỏi xong trong lòng chợt hồi hộp hơn, lực chú ý của Bùi Lương Ngôn đều tập trung trên câu trả lời.

"Có lẽ đều là công tác." Bùi Lương Ngôn nhoẻn miệng cười: "Người bên cạnh tôi cũng luôn bận rộn, không người nào nguyện ý đi cùng tôi."

"Như vậy cũng tốt." Diêu Châu vội hỏi, trong lòng xoắn xuýt mãi, mới hỏi ra: "Vậy... Người yêu của anh đâu?"

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

"Trước mắt vẫn để trống." Bùi Lương Ngôn nói rất sảng khoái, không hề để ý.

Sau khi nghe được đáp án Diêu Châu yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cố thăm do nên cậu thừa thế xông lên, lúc này chỉ lo vùi đầu vào đĩa rau, giấu gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của mình.

Lộ ra trong không khí chính là lỗ tai trong trắng lộ hồng, Bùi Lương Ngôn dường như không phát hiện ra cậu không dễ chịu, gắp con hàu vào trong bát, anh đã ăn xong cơm tối, phần lớn thời gian luôn nhìn Diêu Châu ăn.

Diêu Châu ăn cũng rất đẹp, nhã nhặn không làm bộ, cũng giống như anh, có vài thứ từ lúc sinh ra đã mang theo, làm người vui tai vui mắt.

Có một vấn đề Bùi Lương Ngôn vẫn chưa kịp dò hỏi, chờ Diêu Châu ăn gần xong, mới buông nĩa xuống lấy giấy ăn lau miệng, anh mới mở miệng: "Diêu Châu, cậu còn nhớ đêm đó khi tôi rời đi, đã nói gì không?"

Diêu Châu nhớ lại, buổi tối ngày hôm ấy từ khi Bùi Lương Ngôn nhận được điện thoại đến lúc rời khách sạn, chưa tới một giờ, thật ra bọn họ nói cũng không nhiều, nếu như tính ra, Bùi Lương Ngôn chỉ ôm cậu nói mấy câu ấn tượng sâu sắc nhất.

Không chỉ khen cậu lợi hại, còn hẹn có cơ hội sẽ cùng nhau đi du lịch.

"Nhớ."

"Đã như vậy, có phải cậu cũng nên nói với tôi, suy nghĩ của mình." Bùi Lương Ngôn nói: "Không biết cậu có nguyện ý hay không, được hay không tôi đều có thể chấp nhận, không gạt cậu, tôi rất muốn nghe thử."

Trong lúc nhất thời trong đầu Diêu Châu chợt lóe lên vô số từ ngữ, tới tới lui lui nhưng muốn tổ chức lại vẫn có chút hỗn loạn.

Cậu sợ nhất là đánh giá người khác.

Khi còn bé non nớt ngây thơ, người chú mua cho cậu rất nhiều đồ chơi, người kia nói rất yêu thích rất yêu thích cậu là gã "Đàn ông khốn nạn" đã dẫn mẹ đi trong miệng ba ba.

Ba ba hỏi cậu dì mới vào ở trong nhà như thế nào, cậu nói, dì rất đẹp còn tốt nữa, làm cơm ăn cũng rất ngon, con thích nhất dì làm sandwich bữa sáng.

Sau đó dì có con của ba ba, trong đôi mắt không bao giờ còn sự hiền từ như lúc trước nữa.

Bạn cao trung được cậu khen rất trọng tình nghĩa, thi học kỳ cậu truyền giấy để cho hắn viết câu trả lời đúng, sau khi bị thầy phát hiện, bạn học kia lại nói "Là Diêu Châu đưa cho em", giáo viên chủ nhiệm phạt cậu viết hai ngàn chữ kiểm điểm, điểm bài thi là "Không".

Nghĩ tới những thứ này, Diêu Châu cau mày: "Có thể anh không biết, nhưng tôi nhìn người không quá chuẩn, những người tôi cho là người tốt, cuối cùng đều không tốt."

"Hả?" Bùi Lương Ngôn bật cười: "Vậy cậu cảm thấy tôi tốt, hay là không tốt?"

"Anh rất tốt, chuyến đi cùng với anh vô cùng vui vẻ, không hề gò bó."

Bùi Lương Ngôn hỏi thẳng thắn như vậy, Diêu Châu lại không còn xoắn xuýt đắn đo, câu trả lời khẳng định lại chân thành, những gì muốn nói đều ngưng tụ ở trong lời này, biểu đạt ngắn gọn mạnh mẽ.

"Người ta nói khoảng cách sẽ sinh ra vẻ đẹp*, Diêu Châu, có lẽ bây giờ cậu không hiểu rõ tôi, chờ đến khi ở chung với tôi thêm vài ngày, cậu sẽ phát hiện, tôi không giống như bọn họ, cậu nói tôi tốt, tôi sẽ luôn đối tốt với cậu."

(*) 距离生美 Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, đó là một đề xuất nổi tiếng về thẩm mỹ. Câu nói này có nghĩa là mọi người phải duy trì khoảng cách cụ thể và phù hợp, như khoảng cách thời gian, khoảng cách không gian và khoảng cách tâm lý, trong quá trình đó sεメ đánh giá được vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp xã hội và vẻ đẹp nghệ thuật. Nếu không, nó sẽ ảnh hưởng và làm suy yếu hiệu quả thẩm mỹ của chủ thể thẩm mỹ.

Tôi sẽ luôn đối tốt với cậu.

Diêu Châu bỗng dưng giương mắt, sững sờ, nhìn thẳng vào người đối diện, trong lòng sôi trào.

Bùi Lương Ngôn thản nhiên nhìn cậu, hơi nở nụ cười, so với mặt trời còn nóng bỏng hơn, ấm vào tận lòng người.

"Tôi không cần sự thương hại." Diêu Châu thẳng tắp nói: "Có phải bởi vì tôi nói như vậy, cho nên anh mới đồng tình với tôi?"

"Không phải."

Bầu không khí yên tĩnh trong phòng ăn chợt nóng lên, lại có một cuộc điện thoại gọi tới không đúng lúc, Bùi Lương Ngôn trấn định nhận điện thoại, "Bà nội."

Không biết bên kia nói cái gì, Bùi Lương Ngôn đáp: "Một lát sẽ dẫn cậu ấy trở về."

Cúp điện thoại, nụ cười vẫn trên môi, anh chớp mắt với Diêu Châu: "Cậu chỉ vừa biết tôi trong một chuyến du lịch, thật trùng hợp, cơ hội tới rồi, đến nhà để tôi tiếp đãi, cậu có đi không?"

Diêu Châu tỉnh táo lại, cũng cười: "Tôi đi a."

Nếu cậu đã đến đây, cơ hội tốt như vậy, cầu còn không được.