Chương 9

Chương 9

Ngày hôm sau, Bùi Lương Ngôn trả phòng, hai người tùy tiện ăn bữa sáng ở tiệm điểm tâm, cùng nhau đi tới sân bay chờ đợi, xuất phát tới Quý Châu.

Đối với chuyện đi máy bay, Diêu Châu có vẻ hơi chống cự, bởi vì cậu sợ độ cao. Thời điểm cất cánh cậu nắm chặt tay vịn ghế dựa, người khác thì hưng phấn, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cho nên lúc đi xa nhà cậu thường ưu tiên chọn tàu cao tốc trước, tiếp theo là tàu hỏa hơi mất thời gian, nếu hai phương tiện giao thông kia đều thực sự không được, cậu mới miễn cưỡng đi máy bay, còn phải là chuyến bay trong thời gian ngắn nhất.

Mặc dù Bùi Lương Ngôn trưng cầu ý kiến của cậu, lúc hỏi cậu bay qua có được hay không, cậu đáp ứng rất sảng khoái, thế nhưng cho tới giờ khắc này cabin vững vàng bay lên, nỗi lo lắng trong lòng vẫn cứ chân thật không trở xuống chỗ cũ.

Bùi Lương Ngôn ngồi ở bên cạnh đang bình tĩnh lật xem tập tranh, không bị chút ảnh hưởng nào khi đang bay vạn dặm trên không.

Trong tay là tập tranh Diêu Châu đưa cho anh.

Tối hôm qua rỗi rảnh ngồi nghe nhạc ở Pub, trở lại khách sạn hơi trễ, chỉ là ánh đèn trên đường vẫn sáng ngời như cũ, đi ngang qua quán rượu muôn màu muôn vẻ, cảm xúc nóng bỏng mãnh liệt.

Uống rượu xong, còn không đợi Diêu Châu từ buồng tắm đi ra, anh đã ngủ say.

Buổi tối lạnh lẽo, anh không biết sau khi Diêu Châu thay mình đắp kín mền, mới rón rén bò lên giường, kéo một góc chăn che khuất chính mình, mất ngủ đến hừng đông một hai giờ sáng.

Buổi sáng nhớ lại chuyện tập tranh, anh lại nhắc tới một câu, Diêu Châu lấy tập tranh đưa qua cho anh, anh nói: "Được, tôi cầm giúp cậu, tối hôm qua chưa kịp xem, sau khi lên máy bay sẽ từ từ thưởng thức."

Bùi Lương Ngôn thật sự xem rất tỉ mỉ, một tờ xem tới mấy phút, có lúc còn hỏi Diêu Châu vài câu, Diêu Châu lại chịu đựng xoay qua, nghiêng đầu cùng xem với anh.

Có vài bức tranh phác họa, có vài bức là màu nước, những bức họa này đều mang hơi thở của Diêu Châu, khí chất thanh đạm, tranh vẽ cũng thanh đạm.

Đến mỗi một chỗ, Diêu Châu sẽ vẽ một bức, nhiều ngày như vậy đã tích lũy được một quyển dày. Lực chú ý tập trung đến chuyện khác, sợ hãi trong lòng Diêu Châu cuối cùng cũng thoáng giảm bớt, Bùi Lương Ngôn có thắc mắc gì, cậu lại giải thích từng thứ.

Đột nhiên máy bay lảo đảo một chút, thân máy bay run run, Diêu Châu trong lòng giật mình, kêu lên thành tiếng, theo bản năng nắm lấy đồ vật gần ngay trước mắt.

"Cậu sợ?" Bùi Lương Ngôn ngẩng đầu từ trong bức họa, nhìn người đang nắm chặt cổ tay mình.

Diêu Châu lúc này mới phát hiện thứ vừa nãy cậu không phân biệt được đã nắm lấy, chính là tay Bùi Lương Ngôn.

Như bị phỏng một cái, vội vàng buông ra, sợ sệt trong lòng bị thay thế một chút chút, cậu gật gật đầu, không dám nhìn vào mắt của anh.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Không biết vì sao, lúc này chứng sợ độ cao mang đến làm cho cậu e ngại trở nên khó mở miệng.

Trong loa phát thanh truyền đến tiếng động viên của nữ tiếp viên hàng không, máy bay gặp phải dòng khí lưu, chỉ là rung động bình thường, hành khách không cần hoảng hốt.

Bùi Lương Ngôn cẩn thận thu lại tập tranh, hiểu ra nguyên nhân Diêu Châu không ngồi gần cửa sổ, cùng với từ lúc lên máy bay lại bắt đầu hoảng hốt, nên gặp phải trên xe lửa, cũng không kỳ quái.

"Đừng lo lắng." Bùi Lương Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, an ủi cậu.

"Ừm, tôi không sao."

Tim Diêu Châu còn đang đập theo nhịp thùng thùng, một nửa là bởi vì vừa nãy máy bay rung động, một nửa là bởi vì Bùi Lương Ngôn chạm vào, làm cho cậu mặt đỏ tim đập.

"Chúng ta đã mua bảo hiểm tai nạn."

"..." Diêu Châu triệt để nói không nên lời.

Bởi vì ở nội thành không được bao lâu, hai người tìm một khách sạn không tệ, tiêu chuẩn phòng ở hai người, hai cái giường, Diêu Châu khó giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm.

Cả buổi chiều, bọn họ đều không ra khỏi khách sạn, Bùi Lương Ngôn tâm huyết dâng trào, chia sẻ với Diêu Châu ảnh chụp trong camera.

Chuyến đi của bọn họ thật ra có rất nhiều sự trùng hợp, trên đường gặp phải chuyện tốt chuyện xấu, ăn món ngon nào, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ sinh ra cộng hưởng.

Vì vậy hai người nói tới hứng thú dạt dào, tức thời thương lượng tới hành trình phía sau.

Từ khi làm qua, Bùi Lương Ngôn coi chuyện sắp xếp lịch trình là một chuyện rất hao tổn tinh thần, thế nhưng Diêu Châu ngồi xếp bằng ở trên giường, vùi đầu, so sánh bản đồ, dáng vẻ nghiêm túc viết viết vẽ vời trên giấy, lại làm cho anh cảm thấy rất thích thú.

Anh phát hiện Diêu Châu có một thói quen, lúc suy nghĩ sẽ thích lấy bút đâm đâm mặt.

Mặt đỏ hồng thoạt nhìn đặc biệt mềm mịn, đặc biệt co dãn, anh có kích động muốn xoa bóp, miệng vừa hồng vừa trơn bóng, được màu đỏ bút chì làm nền càng mê hoặc.

Tra xong đường đi, sớm đặt xong nơi dừng chân và vé xe lửa, hai người mới đi ra phố cổ ăn vặt, đồ ăn đều rất ngon và đặc sắc.

Chân giò Quý Châu, phở bò Hoa Khê, đậu hũ Lôi gia, mỗi lần đến một chỗ, sinh ý rất đắt, đều đầy ắp người.

Quý Châu là một nơi sơn linh thủy tú, cho nên mục tiêu của bọn họ cũng không ở chỗ này, buổi chiều nghỉ ngơi sắp xếp một phen, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp tàu cao tốc đến, gọi xe đến làng cổ Miêu trại.