Chương 5: Bùn đất và quang mang

Chương 5: Bùn đất và quang mang

Khi Phong Trạm quay trở lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, cô gái ngây người nhìn triển đài không có người, giống như lâm vào hồi ức nào đó.

Anh đi qua, tùy ý đặt tay lên eo cô, “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô còn đang ngẩn người bị dọa đến giật mình một cái, sau khi nhìn thấy người đến là Phong Trạm cô liền thở ra một hơi, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn mâm tròn trên bàn, “Không có gì...”

Tay người đàn ông tùy ý vuốt ve chơi đùa eo cô, cảm giác có chút ngứa lại có chút nhột làm Khương Nhiễm Nhiễm bắt đầu né tránh, bàn tay đặt lên người cô nhìn như tùy ý, nhưng lại ẩn chứa lực lượng rất lớn, làm cô không thể tránh thoát.

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, rõ ràng không có quay đầu lại, nhưng thân thể Khương Nhiễm Nhiễm lại dần dần cứng đờ.

Là Tần Dịch.

Người đàn ông mặc tây trang, dẫm lên đôi giày da bóng loáng, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, chỉ có khi nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh trong mắt mới có một tia ôn nhu. Anh dẫn cô gái bên cạnh đi đến trước mặt Khương Nhiễm Nhiễm và Phong Trạm, sau đó dừng bước.

Cô ấy chính là Lê Hân đi... Khương Nhiễm Nhiễm lặng lẽ đánh giá cô gái kia, thoạt nhìn giống như một bông hoa được trồng trong nhà kính, ngây thơ trong sáng, là muốn cho người nâng niu trong lòng bàn tay.

Làm bộ lơ đãng nhìn về phía Tần Dịch, không nghĩ tới ánh mắt của anh vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt của cô, nhưng ánh mắt anh nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ, không hề có chút tình cảm gì.

Khương Nhiễm Nhiễm vội vàng muốn tránh đi ánh mắt của anh, nhưng người đàn ông đã sớm hơn một bước thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lê Hân, “Không phải em nói muốn tới gặp anh Phong Trạm sao, bây giờ nhìn thấy lại không nói gì?”

Phong Trạm cười cười, một bàn tay khác xoa xoa đầu Lê Hân,

“Tiểu Hân lại xinh đẹp hơn.”

Lê Hân đẩy bàn tay trên đầu mình ra, giả vờ tức giận “Anh Phong Trạm mỗi lần đều có lệ em như vậy, cũng không thấy anh ba năm này đến nước ngoài thăm em.”

Phong Trạm cười khẽ, “Nào dám có lệ tiểu công chúa, đã sớm chuẩn bị một món quà lớn để xin lỗi em rồi.”

Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên, còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy cô gái bên cạnh anh vẫn luôn im lặng.

“Đây là bạn gái của anh sao?”

Phong Trạm thu hồi bàn tay đặt trên eo Khương Nhiễm Nhiễm, cô gái có chút lảo đảo dựa vào trong lòng ngực anh, Phong Trạm cười nhạt nhìn về phía Khương Nhiễm Nhiễm, “Tự giới thiệu một chút đi?”

Khương Nhiễm Nhiễm có chút xấu hổ khó chịu, nhếch khóe miệng cười gượng một chút, “Xin chào, tôi là Khương Nhiễm Nhiễm.”

Lê Hân che miệng cười trộm, sau khi nói câu chúc phúc lại trêu chọc vài câu.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Lê Hân lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn màn hình sau đó nở nụ cười, “Anh Tần Dịch, anh Phong Trạm, Nhiễm Nhiễm, em có chút việc đi trước đây, chờ lát nữa có kinh hỉ nha.” Nói xong, cô chớp chớp mắt, buông lỏng cánh tay của Tần Dịch.

Tần Dịch gật đầu, làm cô rời đi.

Cho dù không có nhìn Tần Dịch, Khương Nhiễm Nhiễm cũng có thể cảm nhận được sự cưng chiều và sướиɠ từ trên người Tần Dịch tràn ra tới.

Cho đến khi, tất cả ánh đèn đều tối sầm xuống, đèn tụ quang trên đài lại lần nữa sáng lên.

Lê Hân nắm tay một chàng trai bước lên đài, làm trò trước mặt mọi người, tự nhiên mà kiêu ngạo giới thiệu bạn trai của cô với mọi người.

Sau đó nhìn về phía ba người bọn họ, giống như đang chờ sự tán thành của bọn họ.

Khương Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Tần Dịch.

Sống lưng của người đàn ông thẳng tắp cứng đờ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang cầm ly rượu lại gắt gao nắm chặt, đã bắt đầu trở nên trắng bệch. Đây là sự kinh hỉ mà cô Lê Hân nói tới?

Anh vốn định tối nay sẽ bày tỏ lòng mình với cô...

Khương Nhiễm Nhiễm đột nhiên có chút đồng tình anh, đây không phải là một phiên bản khác của cô và anh sao?

Chỉ là, cô thấp kém như bùn đất, cô ấy lại loá mắt giống như quang mang.