[Sao mãi không thấy cậu ghé thăm tớ thế?]
Tịch Dương nhắn cho Hiểu Thi. Tâm sự của cô mỗi ngày một chồng chất nhưng mãi chẳng thể tìm ra ai để tâm sự được.
Tin nhắn vừa gửi đi, liền thấy Hiểu Thi gọi lại ngay.
"Alo?".
"Khuya rồi mà cậu còn làm gì mà nhắn cho tớ thế?".
"Không phải cậu cũng chưa ngủ đó sao?" - Tịch Dương càm ràm.
"Xin lỗi. Hôm đó chẳng phải là ngày cuối học kỳ hai sao? Rồi nhà tớ kéo nhau đi du lịch đến giờ cũng chưa về, nên tớ chưa qua thăm cậu được".
Tịch Dương thở dài.
"Giá mà tớ cũng được đi đây đi đó như cậu thì tốt biết mấy...".
"Giá như tớ có nhiều anh chàng đẹp trai vây quanh như cậu thì tốt biết mấy...".
Tịch Dương hứ một cái, lại nghe Hiểu Thi nói.
"Thôi khai thật đi, rốt cuộc cậu gọi tớ có việc gì nào?".
"Hiểu Thi, thực ra có một chuyện..." - Tịch Dương cứ ấp úng mãi, định nói lại thôi, định nói lại thôi.
"Nè cậu có thôi đi không hả? Nói gì nói lẹ đi cho người ta còn đi ngủ".
"Ờ... Vậy ngủ ngon nhé!".
"Có thôi đi không? Mau nói đi!".
Tịch Dương cúp máy, bị Hiểu Thi nhắn một loạt tin chửi.
[Này, cậu có còn là con người không? Chọc người ta tò mò cho đã rồi không nói thì ai mà ngủ được nữa hả?]
Cô phì cười, cảm thấy gánh nặng tâm sự trút bớt đi được phân nửa.
Có những thứ giấu kín ở trong lòng vẫn là tốt hơn. Tịch Dương cảm thấy hình như không có ai hiểu được mình cả. Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, thì cô chìm vào giấc ngủ.
Tịch Dương đã ngủ một giấc rất dài, rất say, đến mức cô gần như quên hết tất cả mọi thứ, mất đi cả giác quan trong lúc ngủ. Ở nhà họ Cố, không ai nỡ đánh thức cô dậy hết. Rèm cửa thong dong che đậy loạt ánh sáng chói chang mà chỉ ban trưa mới có.
Tịch Dương vươn vai, uể oải mò chiếc dép lông để đứng dậy, đi xuống nhà. Từ xa, đã có thể nghe thấy tiếng vọng lại từ trong nhà bếp. Hình như mọi người đều đang ở đó.
Càng đi đến gần, tiếng vọng lại càng rõ.
"Ai mà tin con vẫn chưa có bạn gái chứ?" - Vương Lâm uống một ngụm trà, dáng vẻ như đã nhìn thấu mọi chuyện - "Nếu con có ai thì đưa về nhà, chúng ta từ từ bàn luận. Đừng có ở bên ngoài lãng phí thanh xuân con gái người ta".
"Mẹ, con làm gì có ai đâu. Mẹ đừng có nghe Lam Bách nói bậy!".
"Tin đồn về mày đã vang quá xa cái đất Diệu Minh này rồi. Còn cần ai nói nữa hả con?" - Cố Tuyền nói ra vẻ đầy bất lực - "Yêu cầu của nhà mình đâu có cao? Bố mẹ chỉ cần con lấy được một người vợ khoẻ mạnh, khai chi tán diệp càng nhiều càng tốt. Thế là được rồi, không thể để nhà họ Cố tuyệt tử tuyệt tôn hay tứ đời độc đinh được!".
Vương Lâm cũng cần mẫn khuyên bảo.
"Bố con nói đúng đó. Con liệu mà sống cho đàng hoàng vào, đừng cứ suốt ngày ăn chơi lêu lổng nữa. Kiếm lấy một cô... giống như con bé Kim Y Chi trước đây, không phải được rồi sao?".
Tịch Dương đã nghe nhiều về sự tích tình trường của Thần Hi. Anh ỷ mình có nhan sắc nên đi chơi bời là chính chứ chưa thấy yêu cô nào thật lòng. Nhưng còn cô Kim Y Chi kia, hình như Tịch Dương chưa bao giờ nghe qua.
Phải là người như thế nào... mới được anh để mắt đến chứ?!
"Bố mẹ à, cứ từ từ đi. Vợ con có khi giờ vẫn còn đang ở trong bụng mẹ ấy chứ?!".
Vương Lâm và Cố Tuyền cạn lời với anh.
"Đừng chờ khi tụi tao chết rồi mới sinh con là được".
Tịch Dương đang ngồi chồm hổm trên sàn, nép vào ô cửa kính nghe ngóng thì con Lulu sừng sững đi tới trước cửa, trông thấy cô, nó cứ không nhào vào liếʍ liếʍ khiến khuôn mặt cô ướt đẫm.
Thần Hi bật cười. Lulu nhận ra đồng loại thật nhanh.
"Tịch Dương, mới ngủ dậy à? Sao lại nấp ở đó?".
Thần Hi còn xoáy sâu vào như đang cố chọc quê cô.
"À, con cá heo của em bị Lulu tha vào đây, em đang lượm nó..." - Tịch Dương chống chế.
"Vậy sao?" - Thần Hi ngừng một chút rồi lại nói - "Em có vẻ tò mò về anh quá nhỉ?".
Mặt Tịch Dương đỏ bừng, bị bắt làm chuyện xấu.
"Em không có!".
"Ừ, cứ tin như vậy đi!".
Vương Lâm đặt cạch chén cơm của Tịch Dương xuống mặt bàn đá.
"Thần Hi, con đừng chọc ghẹo em nữa! Ở bên ngoài chọc gái chưa đủ sao?".
Lần này đến lượt Thần Hi đỏ bừng mặt.
"Mẹ, chuyện này đâu có liên quan gì?!".
"Liên quan chứ?!" - Lam Bách sợ nếu còn yên lặng thì mọi người thực sự tưởng mình không tồn tại trong căn phòng này mất.
"Cậu muốn làm con trai nuôi của bố mẹ tôi quá rồi đúng không?".
"Muốn chết đi được ấy!".
"...".
Thần Hi đúng là không đọ nổi sự trơ trẽn này với anh trai Lam Bách. Đôi khi chính Thần Hi còn thấy khó hiểu, tại sao anh dây được vào anh em nhà này?! Bọn họ quá... bình thường so với gu của anh. Lam Bách thì còn được thêm cái bonus trơ trẽn quá giới hạn, còn Tịch Dương thì...
Tịch Dương vừa mới đυ.ng đũa, liền bị Thần Hi gắp hết thịt trong chén ra.
"Anh..." - Cô ấm ức - "Mẹ...".
"Thần Hi, con có thôi chọc em đi không?".
Nếu là Lam Bách ở nhà thì sớm đã bị Từ Viên đánh cho bầm dập mặt mũi lên rồi.
"Làm gì mà gấp gáp thế? Đến đây!".
Thần Hi chôm hết thịt của cô rồi lại gắp thịt đó đút cho cô. Mắt anh nheo lại, đầy quyến rũ, câu dẫn. Đôi ngươi hấp háy, mê hồn, còn nhiệt tình hướng dẫn cô.
"Nói "A" đi!".
Tịch Dương thật sự không hiểu, anh giờ đang xem cô là đứa con nít hay là con chó con?! Nhưng cô cũng hết sức phục tùng, phối hợp, mở miệng ra "A" dài một tiếng.
Thịt được đưa vào miệng. Tay lớn của Thần Hi vỗ vỗ lên đầu cô. Mặt cô nhắm chừng còn đỏ hơn cả trái cà chua rồi.
Không hiểu hôm nay, Thần Hi lấy đâu ra hứng thú mà trêu chọc cô nhiều đến thế.
"Thần Hi, cậu thực sự đang coi Tịch Dương nhà tôi là đứa trẻ ngốc hay sao?".
Tịch Dương còn thật sự tưởng Lam Bách đang đòi công đạo cho mình.
"Cho dù con bé có bị ngốc thật thì cậu cũng không nên bộc lộ rõ như thế chứ? Vậy là đang không chừa lại tí mặt mũi gì cho tôi rồi...".
"...".
Hai người tự đùa với nhau rồi cười phá lên.
Tịch Dương bỗng không muốn ăn uống gì nổi nữa. Tự dưng lại bị Lam Bách và Thần Hi xem như trò cười, chế giễu. Cô vừa thấy bực vừa thấy có chút buồn. Xem ra Thần Hi thật sự chẳng có tí tình cảm gì nên mới không buồn quan tâm đến cảm nhận của cô như thế.
Tịch Dương đặt đôi đũa của mình xuống chén.
"Con không ăn nữa đâu!".
"Sao thế? Giận rồi à?" - Thần Hi hỏi cô.
Tịch Dương không thèm trả lời, lại đi thẳng lên lầu.
"Cái thằng này, lâu lâu Tịch Dương mới qua một lần. Con không thể đối đãi với em tốt một chút được hay sao?".
"Mẹ, có nghiêm trọng quá không vậy? Chỉ là trêu một chút thôi mà!".
Tịch Dương chán nản, nằm trên giường, mở điện thoại lên. Kết cục đã đoán trước là không thể có tương lai.
Trên màn hình hiện lên một dải tin nhắn của Hiểu Thi, cái tính hiếu kì này thật sự đã ăn vào sâu thẳm vào trong tâm trí của cậu ta rồi.
[Này, tớ là bạn thân của cậu đấy!]
[Có chuyện gì, nói đi! Mau lên!]
[Cậu làm tớ sốt ruột chết rồi đây này!]
...
Tịch Dương lăn qua lăn lại trên giường. Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì: [Tớ đã thích một người]
Trong nháy mắt, Hiểu Thi đã gọi tới, còn chẳng cần đến chào hỏi, hay nói năng gì hết.
Hiểu Thi gặng hỏi: "Là ai?". Thái độ hình như còn vui mừng hơn cả cô. "Không phải là Trần Hiếu Phàm đó chứ?".
"Cậu điên à? Tớ đã bảo, tớ không thích anh ta!". Tịch Dương hơi khó chịu khi mọi người đều mặc định cô và Trần Hiếu Phàm là một cặp. Giống như là một lời khẳng định, cô không thể tìm được một ai tốt hơn Trần Hiếu Phàm vậy.
Thực ra, Trần Hiếu Phàm không đến nỗi nào. Chỉ là... Thần Hi... quá sức tưởng tượng.
Tịch Dương bỗng thở dài.
"Là một người cậu không biết đâu... Là một người, tớ không bao giờ cưa đổ được...".
Cho dù có cưa đổ được thì cũng không có tương lai.
"Vậy thì nói làm gì chứ?!" - Hiểu Thi xì ra một tiếng thất vọng - "Hay cậu có Facebook hay bất cứ trang mạng gì của người đó không? Gửi cho tớ xem cũng được!".
"Facebook? Trang mạng?".
Hiểu Thi quên mất Tịch Dương là một người cố chấp, cổ hủ. Chỉ biết chơi game online chứ mấy thứ đó hoàn toàn mờ mịt.
"Đến những thứ này mà cậu cũng không biết sao? Ở trên đó có chứa hình ảnh, thông tin của rất nhiều người đó. Giới trẻ hiện giờ còn đang thịnh hành kiểu yêu đương qua mạng. Có nghĩa là cậu biết thông tin của người đó, nói chuyện với người đó, yêu nhau mà không cần gặp gỡ".
"Thần kỳ như vậy sao?".
"Thì bởi vậy... Nhưng cũng coi chừng... Bởi đôi khi người trên đó chưa chắc đã là người thật đâu. Họ có thể làm giả thông tin từ một ai đó!" - Hiểu Thi liền thấy mình có hơi lạc đề - "Mà khoan đã, cậu chưa nói cho tớ biết, người đó là một người như thế nào?".
"Đẹp trai, thông minh, cũng... dịu dàng...".
Không đầu không đuôi gì, Hiểu Thi chợt hỏi: "Có đẹp trai và thông minh bằng anh trai cậu không?".
Tịch Dương khẽ nhếch môi: "Lam Bách không có cửa để so với anh ấy đâu?".
Hiểu Thi ngạc nhiên: "Học giỏi hơn cả người học đại học S?".
Tịch Dương buột miệng: "Anh ấy chính là học đại học S đó".
"Vậy luôn sao?".
Cô thấy bản thân đã lỡ tiết lộ quá nhiều. Dẫu sao... Thần Hi cũng là anh trai nuôi của cô. Lỡ như người khác biết chuyện, lỡ như Thần Hi biết... thì phải làm sao đây chứ? Dù sao, giống như hiện tại, đã là tốt lắm rồi. Không phải sao?
Tịch Dương cúp máy, hiếu kì mở máy tính, nhấn theo đường liên kết mà Hiểu Thi gửi xem đó là cái gì? Cô tạo một tài khoản tên mình, nhưng chưa vội để hình ảnh hay bất kỳ thông tin gì cả.
Cô gõ tên "Cố Thần Hi" vào thanh tìm kiếm, Thần Hi mà cô muốn tìm là kết quả đầu tiên hiện ra. Hình đại diện là hình anh ngồi trên con xe Ferrari, trên tay ôm điếu thuốc, mắt ngước lên, nhìn vào camera đầy thách thức. Đôi mắt sáng tỏ hơi nheo lại có phần lười nhác và quyến rũ.
[Rồi làm gì nữa?] - Tịch Dương nhắn hỏi Hiểu Thi.
[Copy rồi dán đường liên kết trang cá nhân của anh ta qua đây!]
Tốt lắm! Tịch Dương thấy mình vẫn nên tự mò mẫm thì hơn. Cô nhấp vào từng thứ để coi. Trên thông tin của Thần Hi, anh có để trường học hiện tại là Đại học S. Cô nhấn vào đó, lập tức hiện ra không biết bao nhiêu người cũng đang học trường đó. Chọn một anh chàng trông có vẻ đẹp trai, đạo mạo, gửi qua cho Hiểu Thi, để cô nàng chịu để yên chuyện này.
[Sao già thế?]
[Gu của tớ là trâu già]