Trong căn Penthouse sang trọng có khung cảnh nhìn ra cây cầu dài nối liền hai bờ ở thành phố San Francisco, Cố Tuyền và Vương Lâm vẫn đang cố gắng phải tập quen lại với cảm giác ăn cơm cùng với đứa con trai độc nhất vô nhị. Chẳng vì lý do gì mà Cố Tuyền bỗng cảm thấy chướng mắt vô cùng, ông nặng giọng trách mắng.
"Ban đầu thì nằng nặc đòi đi, chẳng phải còn hứa qua đây sẽ học hành chăm chỉ, siêng năng phụ giúp bố mẹ. Rốt cuộc thì thế nào? Thế nào đây? Ngày ngày mất tăm mất tích ở đâu chẳng ai thấy. Công ti cũng chưa bao giờ ghé. Còn đòi tao phải cấp giấy thực tập loại tốt cho mày tốt nghiệp?".
Cố Thần Hi tựa như đang nghe gió thoảng bên tai, vẫn trầm mặc gắp thức ăn vào chén, gương mặt vô hồn.
Vương Lâm và Cố Tuyền thấy chẳng làm gì được đứa con này, đành thở dài, chuyển chủ đề.
"Tịch Dương thế nào rồi?".
"Đã cắt chỉ xong rồi. Vết thương hồi phục rất tốt. Từ Viên hôm qua có gửi hình cho em, đã hết sưng rồi, còn hơi vàng thôi. Tuy nhiên, vẫn chưa thể đi học được. Bọn họ đang định thuê gia sư về kèm cho con bé".
Cố Tuyền gật gù.
Thần Hi lập tức ngẩng đầu, buông đũa.
"Bị gì mà phải đi cắt chỉ? Vết thương gì vậy?".
"Còn không phải là mới mổ..." - Cố Tuyền lỡ lời, liền bị Vương Lâm đá chân - "À... không có gì".
Thần Hi thấy phản ứng này thì liền nhăn hết cả mặt mày, khó chịu. Nói thẳng ra là hôm đó không gặp được Dục Minh, có một công lớn của Tịch Dương.
Có bị bệnh thôi mà cũng tỏ ra thần bí. Thần Hi khẽ hừ một tiếng.
"Mang tiếng con nuôi mà lại đi che giấu bệnh tình cho chính người trong nhà!" - Thần Hi gắt gỏng - "Thật chẳng ra gì!".
Cố Tuyền và Vương Lâm đồng loạt nhìn nhau.
"Con thì biết cái gì chứ? Cả ngày không làm được cái tích sự gì còn suốt ngày tị nạnh với em!".
"Em? Em gì? Ai là anh của nó chứ?" - Thần Hi thờ ơ nói - "Mẹ cẩn thận không lại bị người ta lừa là có bệnh để lấy lòng thương đó".
Vương Lâm tức đến độ không nói nên lời.
"Nếu nhà họ Lam thật sự muốn lấy lòng thương thì hôm Tịch Dương lên bàn mổ đã nhắn cho chúng ta để chúng ta dời chuyến bay rồi! Tịch Dương chính là sợ con có cái ý nghĩ này nên mới không muốn nói cho con đó!".
Cố Tuyền đập thẳng chén xuống bàn, đứng dậy đi khỏi.
"Thôi thôi, thật hết nói nổi. Tôi thà lên công ty ở còn hơn phải nhìn thấy mặt đứa con bất hiếu này!".
Cố Thần Hi vẫn còn bị sốc bởi những lời nói vừa rồi của Vương Lâm. Gì chứ? Không phải... hôm đó Thần Hi và Tịch Dương vừa mới gặp nhau mà. Sao đã...?
Thần Hi nở nụ cười gượng cứng như đá.
"Hồi nào chứ? Mẹ lại bị lừa rồi!".
Chiều hôm đó, con bé vẫn còn rất khỏe.
Vương Lâm chán nản không muốn nói tiếp với Thần Hi nữa. Mặc kệ Thần Hi vẫn đang ăn, bà thu dọn hết bát đĩa trên bàn, mang vào bồn rửa.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----