•
•
•
Một lát sau, hai người đã đến phòng chính,nơi dì ghẻ-Lâm Tịch Hy đang đợi.
Trong căn phòng toàn những thứ đồ xa sỉ, nào là đỉnh đồng thắp hương được bậc thầy thủ công chạm khắc tinh xảo, Cột gỗ thì được khắc lên những hoa văn tao nhã, khéo léo.Các thứ còn lại đều làm từ gỗ lim, gỗ trầm hương, mùi gỗ thơm thoang thoảng khiến người ta trở nên thanh tịnh.
Lâm Tịch Hy đầu vấn tóc đuôi gà, cài một bông hoa thêu lụa tơ tằm rủ xuống vài hạt châu nhỏ xíu, gấm vóc lụa trên người bà đều là những hàng hoá vô cùng trân quý và xa sỉ.
Bà cười nhẹ,tay cầm chén gốm Thanh Hoa nhập từ phương Bắc, chân mang hài con hạc sặc sỡ vắt chéo :
" Tấm, Cám "
" Dạ!"
Tấm và Lăng Diễm Thư nhanh chóng đứng trước mặt Lâm Tịch Hy.
" Mỗi đứa cầm một cái giỏ ra đồng bắt tôm bắt tép về đây, đứa nào bắt được nhiều hơn sẽ được mẹ thưởng một cái yếm đào."
Tấm cong khoé môi, ánh mắt sâu xa nhìn Dì Hy rồi lại nhìn Cám không nói gì. Nàng bình tĩnh đứng dậy đi lấy giỏ.
Cám khẽ mím môi nhìn "Mẹ" mình, trong lòng gào thét.
Trời đất ơiiiiii!?Đây là mụ dì ghẻ trong truyện thật hả? Sao khác xa một trời một vực vậy nè!! Sao "Mẹ" mình đẹp như vậy aaaa? Đây có thật là người phụ nữ trên 30 không vậy??
" Cám! Còn đứng đó làm gì ?Mau mau đi lấy giỏ bắt tôm tép với tỷ tỷ đi!"
" Hơ....Dạ, con đi ngay!"
Lâm Tịch Hy bắt đắc dĩ nhìn bóng lưng đứa con gái bảo bối của mình, bà nghĩ thầm, tại sao mình thông minh xinh đẹp như vậy mà là sinh ra đứa con khờ khạo ngốc nghếch này a? Thôi thôi, vẫn là nên bảo vệ nó tốt thôi...
Lăng Diễm Thư vội vàng vào nhà khó lấy giỏ mây. Song, cô vô tình đυ.ng phải Tấm trong lúc đi ra.
" X-Xin lỗi...chị...chị có sao không?" Lăng Diễm Thư đau đớn ôm trán hỏi.
" Không sao, nhưng em lần sau đi phải cẩn thận, không thôi không chỉ có trán bị thương đâu, sau này...sẽ còn đau rất nhiều chỗ" Tấm cuối đầu xuống,ý vị thâm thường nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mặt.
".....ân, em sẽ chú ý" Biết vậy lúc nãy mặc thêm áo rồi....,Lăng Diễm Thư im lặng gạt lệ.
" Tốt lắm, bây giờ chúng ta ra đồng thôi." Bỏ qua con người đang ngơ ngác kia, Tấm bá đạo nắm chặt bàn tay trắng nõn kia,thầm nghĩ.
Không tệ, xúc cảm thật tốt, rất vừa tay~
Lăng Diễm Thư:" QAQ! " Phản đối bạo hành gia đình! phản đối bạo hành trẻ em!!
----------------
Trên đường,
Một người mang áo xanh thanh nhã, vải vóc đơn giản, dáng người cao ráo, khí chất đi song song với một người mặc áo đỏ kiều diễm, yêu mị.
Lăng Diễm Thư cố sức thoát khỏi cái tay không yên phận kia, nhưng cô càng giãy giụa thì nó càng nắm chặt, khoé miệng trừu trừu nói:"Tấm! Chị...."
" Ân ? " Tấm nghiêng đầu nhìn Lăng Diễm Thư, ánh mắt màu đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
" Kh-Không...không có gì, em chỉ muốn hỏi chị có biết vì sao mẹ bảo chúng ta đi bắt tôm tép không..."Im lặng nuốt câu ' Chị mau buông em ra' vào bụng, Lăng Diễm Thư ánh mắt tránh né hỏi.
Tấm cầm cái giỏ lắc nhẹ,tay vén sợi tóc trước trán thanh thanh đáp:" Tôi không biết, trước giờ dì vẫn như vậy, chẳng lẽ em biết ?"
Lăng Diễm Thư che miệng cười, cô nói :" Nếu biết thì em đã không hỏi chị rồi "
Nói đoạn, hai người đã đi tới ruộng, Tấm thong thả xắn tay áo váy buộc gọn lên.Nàng thành thục lội xuống bùn đất, đôi tay trắng trẻo mò cua mò ốc trôi chảy nhẹ nhàng. Còn Lăng Diễm Thư, cô nhanh chóng tìm chỗ mát gần đó ngồi xuống rồi im lặng nhìn Tấm làm.
Tấm biết rõ còn hỏi : " Sao không đi chơi như mọi khi ? "
Lăng Diễm Thư cười híp mắt :" Hôm nay em muốn xem chị bắt tôm tép thôi~"
Tuy biết là lời nói dối, nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua,mỗi lần nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt này là Tấm lại có chút không nói nên lời trầm luân.
Tấm nhìn Cám, ánh mắt thâm sâu, cười khẽ :" Nếu chán thì em có thể về sớm, tôi sẽ bắt ốc đầy giỏ cho em "
"Không cần, em muốn cùng về với chị" Tuy trong lòng nghĩ rất muốn về ngủ nướng, nhưng ngoài mặt Lăng Diễm Thư vẫn muốn duy trì "tình cảm" chị-em với Tấm.
" Được rồi, vậy em đợi chút "
__________
P/s : Từ từ thì cháo mới nhừ