Chương 4: Yếm Đào (2)







Khoé môi đỏ thẩm nhếch lên, chị Tấm thân mến, xui xẻo cho chị người này là em...nếu như là nguyên chủ trước kia thì có lẽ bi kịch...không...kì ngộ của chị sẽ xuất hiện rồi a...

" Cám, Về thôi "

" Vâng~ "

------------

Ở nhà....

Lăng Diễm Thư cùng Tấm xách giỏ tôm tép vào nhà tìm mẹ, nhưng tìm mãi mà không thấy mẹ đâu liền cất giọng gọi mẹ.Tuy giọng Lăng Diễm Thư không trong trẻo như Tấm mà là ngọt ngào yêu mị : " Mẹ ơi mẹ ! mẹ ơi ! "

Nhưng bọn cô vẫn không thấy mẹ mình đâu.Lăng Diễm Thư và Tấm chạy vào phòng ngủ tìm bà, liền thấy bà đang ngồi bên một chiếc hòm, trên tay mẹ đang cầm dải yếm đỏ và nỉm cười rất khó hiểu.

" Mẹ mới mua yếm đỏ? " Lăng Diễm Thư tò mò.

Tấm phức tạp nhìn Dì ghẻ mình,nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này ở kiếp trước, điều này làm cho nàng rất không yên tâm, vì nó đang dần vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng.

"...Ân, là một người bạn cũ đã tặng mẹ" Vừa nói vừa vuốt ve chiếc yếm, ánh mắt Lâm Tịch Hy tràn đầy đau thương.

Có lẽ là phần còn xót lại của nguyên chủ, Lăng Diễm Thư nhìn cảnh này có chút xúc động, trong ký ức, cô chưa bao giờ gặp mẹ mình như vậy. Trong lòng như có vạn mũi tên xuyên vào tim,mẹ rõ ràng đang rất đau khổ...nhưng vì sao lại không muốn nói ra?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của con gái, gương mặt xinh đẹp của dì ghẻ thoáng hiện lên vẻ bối rối, bà nỉm cười nhìn Tấm và Lăng Diễm Thư :

" Hai đứa về rồi sao ? Cám có bắt được nhiều tôm tép hơn chị Tấm không ? "

Lăng Diễm Thư chậm rãi đáp :" Hôm nay con không có bắt, chỉ ngồi nhìn chị Tấm bắt thôi, cho nên....con thua"

Lâm Tịch Hy giật mình, Vì là mẹ nên bà biết, trước đây đứa con gái bướng bỉnh của mình luôn luôn không thích Tiểu Thanh mà ? Sao hôm nay nhìn hai đứa có vẻ hài hoà thế kia? Chả lẽ trước đây do mình nhìn lầm sao?

" Tấm, hôm nay Cám bị sao thế ? " Lâm Tịch Hy hoảng hốt hỏi.

" Con cũng không biết.... à,có lẽ đó em ấy đã trưởng thành đi ? " Tấm cười như không cười nói.

----------

Nửa đêm.....

" Tiểu Thanh, em biết không ? Từ khi gặp em thì anh đã không nhịn được mà quan sát em rồi...có lẽ đây là duyên phận đi ?"

" Tiểu Thanh, anh yêu em! Em hãy đồng ý làm vợ anh! Làm hoàng hậu của đất nước này !"

" T-Tiểu Thanh....Em đừng hiểu lầm, chuyện này không phải như em nghĩ đâu...là cô ta! Là cô ta đã quyến rũ anh..."

" Hahaha! Lăng Diễm Thanh! Cô thật ngu ngốc, cô tưởng tôi yêu cô thật ư ? Lầm rồi ! tôi không yêu cô! Ngay từ đầu tôi đã không yêu cô! Cô chỉ là con cờ do tôi dựng lên để đánh lừa lão Thái Hậu thôi!!!"

"Diễm Thanh....con hãy nhớ, con là công chúa duy nhất của nước Dạ Lam này...hãy nhớ....hãy nhớ kĩ ta-Thái Hậu của đất nước này, cũng tức là mẹ ruột của con....Vương Chiêu Hoa...."

Trên căn phòng u ám, có một cô gái gắt gao nắm chặt đôi tay, quanh thân nàng tràn đầy sát khí, đôi mắt chứa đầy thù hận và vẻ mặt vặn vẹo đã làm cho khuôn mặt tinh xảo phá lệ hung tàn, lãnh huyết.

" Lý-Thiên-Vũ! Dám cướp ngôi của ta! dám gϊếŧ mẹ của ta! Ta sẽ làm ngươi sống không được mà chết cũng không xong!!!!"

------------

.

.

.

.

.

.

Hết chương 4 =))