Chương 8
Buổi trưa yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, cuốn rèm cửa hồng nhạt trong phòng bay bay, thổi tấm khăn trải giường màu trắng hơi rung động, lay động mái tóc dài của người đang nằm trên giường. Người vẫn nhắm chặt hai mắt như đang ngủ, giống như là đang ngủ say.
Ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve người đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn. Nhìn khuôn mặt trên đó có ba phần tương tự như mình, Chung Tư Lâm cười ôn nhu như nước, thấp giọng gọi: “Đình Đình, anh đến thăm em này.”
Hạ Mục Hàn bên cạnh đem bó hoa Tulip Chung Tư Lâm đưa đến cắm vào trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt kiểu dáng đơn giản, nhất thời làm cho phòng bệnh chỉ toàn màu trắng có thêm một chút rực rỡ.
“Đình Đình không có bất kì phản ứng gì sao?” Chung Tư Lâm thuận miệng hỏi.
“Không có…” Hạ Mục Hàn trả lời, trong giọng nói bình thản che dấu sự mệt mỏi thật sâu.
Ba năm rồi, từ sau khi Đình Đình bị thương, cô đã ngủ say suốt ba năm. Chung Tư Lâm cùng Hạ Mục Hàn, câu chuyện giữa hai người nói với nhau đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nội dung chưa hề có sự thay đổi. Mặc dù như thế, bọn họ vẫn ôm một tia hi vọng, có một ngày, Đình Đình sẽ mở mắt ra, cười với bọn họ… Chỉ là hôm nay, bọn họ vẫn phải thất vọng.
Chiều chủ nhật, như trước vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
Tiếng nói của Hạ Mục Hàn phá vỡ sự im lặng kéo dài: “Sid, nghe nói anh đang làm vụ án của Sean?”
Chung Tư Lâm xoay người, nhìn Hạ Mục Hàn, khóe môi khẽ cong lên: “Không phải nghe đồn, vụ án của Sean đúng là do tôi phụ trách.”
“Ôi…” Hạ Mục Hàn thở dài một hơi: “Vụ án này… Tôi không cảm thấy Sean có nhận hối lộ đâu.”
“Không có ai trên mặt lại đi viết hai chữ “người xấu” cả, phá án chính là cần chứng cứ, không phải nhìn xem thế nào.” Chung Tư Lâm lạnh nhạt cười: “Chứng cớ, tự nhiên sẽ trả lời anh ta có tội hay không.”
Hạ Mục Hàn chau mày, còn muốn mở miệng nói tiếp cái gì đó, lại bị Chung Tư Lâm cắt ngang: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nói chuyện này trước mặt Đình Đình.” Đi qua người Hạ Mục Hàn, Chung Tư Lâm vỗ vỗ vai hắn, hạ giọng: “Nếu như là tôi, tôi sẽ không nói chuyện này ở đây.”
Chung Tư Lâm lại nói tiếp, “Tôi về trước, Đình Đình giao lại cho anh chăm sóc.” Rồi lại vỗ vỗ vai Hạ Mục Hàn, cầm lấy áo khoác bên cạnh, Chung Tư Lâm đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, giả bộ khom người xuống, thì có một nhân viên hộ lí mặc đồng phục đi qua sát bên người Chung Tư Lâm, thấp giọng nói: “Chung Sir, ngài Phó đang ở lầu 2 khu A phòng số 7 đợi anh.”
Chung Tư Lâm nhẹ nhàng cười, giũ giũ áo khoác, vung ra phía sau thuận tay mặc vào, sự ôn hòa thường thấy trong mắt biến mất, lúc thẳng người lên đã trở nên lạnh lùng, cất bước đi về phía trước.
Gõ gõ lên cánh cửa phòng số 7 lầu 2 khu A, cánh cửa mở ra, một vệ sĩ mặc âu phục màu đen chặn ngang cánh cửa, thấy là Chung Tư Lâm mới hơi nghiêng người để cho Chung Tư Lâm đi vào trong.
Phó Truyền Thánh đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phía đường chân trời xa xa bên ngoài, lão đang chờ Chung Tư Lâm.
Nghe thấy tiếng bước chân của Chung Tư Lâm đi vào phòng, Phó Truyền Thánh vẫn đưa lưng về phía y như cũ, thảnh nhiên mở miệng, hàm chứa uy nghiêm không thể cự tuyệt: “Cậu đã đến rồi, ngồi đi.”
Chung Tư Lâm nhìn bóng lưng Phó Truyền Thánh, trả lời: “Không cần đâu, tôi không ở lâu được. Ông tìm tôi có việc gì sao? Ông Phó.”
Phó Truyền Thánh xoay người lại, nhìn Chung Tư Lâm, cơ mặt có chút co giật. Tiểu tử này… Thật ra rất phù hợp với hứng thú của mình, làm việc tuyệt đối có đủ tàn nhẫn, đối với người khác và ngay cả đối với ngay cả bản thân cũng đủ vô tình, đúng là người làm đại sự. Nhưng mà… Nếu như lão không thể sử dụng cho mình, nhất định đó là phiền toái lớn.
Sự lạnh lẽo trong mắt Phó Truyền Thánh lập tức bị giấu đi, mở miệng nói: “Ông Phó… Cần gì xa lạ như vậy?” Phó Truyền Thánh tùy ý xua tay: “Khi không có người ngoài, cậu cứ tùy ý gọi tôi là chú Phó đi.” Rồi sau đó nheo mắt lại, cười khẽ với Chung Tư Lâm: “Cứ gọi như hồi còn nhỏ cậu hay gọi tôi đi.”
Chân mày Chung Tư Lâm trong nháy mắt liều cau lại, chuyện mẹ của mình từng làm người tình của Phó Truyền Thánh luôn khiến cho y canh cánh trong lòng. Lộ ra sự bực mình, chỉ là trong nháy mắt, Chung Tư Lâm lập tức khôi phục bộ dáng như không có gì, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có việc gì?”
Phó Truyền Thánh nhẹ giọng cười, cười đến hòa ái dễ gần, giống như là người lớn hòa ái quan tâm đến con cháu trong nhà: “Chỉ là nghe Ken nói, vụ án của Trương Thiệu Hoài cậu làm rất tốt.”
Chung Tư Lâm nở ra một nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút lạnh lẽo: “Không có gì, đây là công việc của tôi.” Hơi nghiêng người dựa vào ghế salon, Chung Tư Lâm nhướng mi hỏi: “Không phải chỉ vì việc này mà muốn gặp tôi chứ, còn có cái gì muốn dặn dò sao?”
“Tôi rất thích làm việc với người thông minh.” Phó Truyền Thánh chỉ chỉ Chung Tư Lâm: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, vụ án của Trương Thiệu Hoài có thể truy thẳng tới Chu Văn Chính không?”
“Ông muốn tôi làm gì Chu Văn Chính?” Chung Tư Lâm nheo mắt hỏi.
Phó Truyền Thánh gật đầu: “Có thêm gã ta đương nhiên rất tốt, tốt nhất có thể hạ bệ gã ta khỏi vị trí hiện tại.” Lão hỏi ngược lại Chung Tư Lâm: “Có thể chứ?”
Chung Tư Lâm khẽ thở dài, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức… Còn có việc gì muốn dặn dò không?”
Phó Truyền Thánh lắc đầu: “Không còn việc gì nữa…”
“Tôi đi trước.” Chung Tư Lâm thản nhiên nói lại một câu.
Ngay lúc Chung Tư Lâm xoay người định rời đi, Phó Truyền Thánh đột nhiên lên tiến: “Đúng rồi, tôi định mời một bác sĩ khoa thần kinh đến khám cho Đình Đình, vị bác sĩ kia làm ra không ít kì tích, rất nhiều người bị hôn mê sâu cũng được ông ta cứu tỉnh.”
Chung Tư Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Truyền Thánh một cái, khẽ mỉm cười: “Vậy cũng tốt.” Mở cửa, rồi đi.
Ngay lúc Chung Tư Lâm chuẩn bị đi đến bãi đậu xe, phía bên kia của bệnh viện tựa hồ như có chuyện phát sinh, có không ít bóng dáng của nhân viên văn phòng, người bên cạnh đi ngang qua Chung Tư Lâm rơi lại một đoạn đối thoại rớt vào trong tai Chung Tư Lâm,
“Tên kia lại vừa chạy thoát.”
“Hắn trốn không xa lắm đâu, nhanh tìm người đi, người mà bị mất, chúng ta chuẩn bị quan tài đi là vừa.”
Ngoài trạm xe bus âm thanh ồn ào, người qua kẻ lại, cảnh tượng vội vã.
…
Trương Thiệu Hoài mặc bộ y phục đơn giản với quần Jean xanh và áo T-shirt màu trắng, nghiêng người dựa vào cột thép nơi trạm dừng xe bus, phong thái tự tại, tùy tiện lật vài trang trong tờ tạp chí cầm trên tay, như là đang đợi xe. Bên cạnh, một gã đàn ông khá lùn chừng bốn mươi tuổi trên tay gặm bánh mì, hai mắt nhìn xe cộ qua lại, cũng giống như là đang đợi xe.
Chỉ khi đến bên cạnh bọn họ, mới có thể phát hiện ra bọn họ đang nói chuyện với nhau.
“Tôi hỏi anh, anh có thấy người trong hình này bao giờ chưa?” Trương Thiệu Hoài mở tấp hình chụp Lí Trường Linh kẹp trong tạp chí ra.
Gã đàn ông nhìn giống như là đang lơ đãng nhìn xung quanh, đảo mắt liếc qua tấm hình kẹp trong cuốn tạp chí của Trương Thiệu Hoài một cái, quay đầu lại, gặm một miếng bánh mì, trả lời mập mở: “Không có ấn tượng.”
Trương Thiệu Hoài lật qua trang khác, thuận tay kéo tấm hình ra, giọng điệu mang theo sự chất vấn: “Trong khu Tây Cửu Long có chuyện gì mà Kê Hồ Tử anh không biết hả?”
“Trương Sir, mặc dù tôi bán tin tức, nhưng cũng không phải bất kì chuyện lớn nhỏ nào tôi cũng biết mà.” Kê Hồ Tử oán giận nói: “Cũng giống như cảnh sát các anh, đâu phải trong khu của mình cũng biết có bao nhiêu tên lóc cóc leng keng đâu.”
“Thật sự không ấn tượng sao?” Trương Thiệu Hoài hỏi.
“Trương Sir, tôi không phải chỉ biết kiếm tiền.” Kê Hồ Tử nhìn xung quanh Trương Thiệu Hoài. “Thật sự không có ấn tượng.”
Trương Thiệu Hoài nhìn nghiêng qua liếc gã Kê Hồ Tử một cái, nhíu mày, tiện tay móc tiền ra, nhét vào trong bàn tay gã đang kề trên lan can. “Nếu có bất kì tin tức nào, lập tức báo cho tôi biết.”
Kê Hồ Tử nhanh chóng cất tiền, cười ke ke hai tiếng: “Nhất định, nhất định.”
Trương Thiệu Hoài khẽ hừ một tiếng, gấp tờ tạp chí lại, nhảy lên chiếc xe bus vừa trờ tới.
Kê Hồ Tử nhếch miệng, âm thầm cười trộm, xoay người đi chưa được mấy bước, liền nghe có người kêu tên gã: “Kê Hồ Tử!”
Ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Chung Tư Lâm mặc âu phục sẫm màu, tay nhét trong túi quần, tựa vào cột thép treo bảng dừng xe bus, mỉm cười nhìn gã.
Kê Hồ Tử đột nhiên cảm thấy da đầu của gã tê dại, bất quá vẫn phải ráng bày ra bộ mặt tươi cười, đi tới trước mặt Chung Tư Lâm, trong giọng nói mang theo sự khẩn trương rõ ràng: “Chung Sir… Tôi làm tất cả theo sự dặn dò của anh, chưa hề nói bất kì điều gì với Trương Sir.” Gã xoa xoa tay, cười cầu tài: “Không biết Chung Sir còn dặn dò gì nữa không?”
Chung Tư Lâm vươn tay, giúp Kê Hồ Tử phủi bụi dính trên vai, ôn hòa mở miệng: “Không cần gấp gáp như vậy, anh cùng Trương Thiệu Hoài nói chuyện với nhau, tôi cũng biết rồi.”
Chung Tư Lâm thuận tay đem một ít tiền mặt, nhét vào túi áo trước ngực Kê Hồ Tử, cười với gã: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, anh làm rất tốt.”
Kê Hồ Tử vội vàng gật đầu nói cảm ơn với Chung Tư Lâm: “Cảm ơn Chung Sir, có thể hợp tác với ICAC là vinh hạnh của tôi.”
Chung Tư Lâm vỗ vỗ vào túi áo Kê Hồ Tử, gật đầu: “Hi vọng sau này vẫn có cơ hội hợp tác… Được rồi, tôi đi trước.” Nói xong, Chung Tư Lâm nhân tiện vẫy tay với Kê Hồ Tử, xoay người bỏ đi.
Kê Hồ Tử sau khi nhìn thấy Chung Tư Lâm bỏ đi, mới thở phào một hơn, rút mấy tờ tiền trong túi áo ra nhét vào túi quần sau, vui vẻ vừa đi vừa hát.
Đi qua vài con đường, đến ngã tư, đột nhiên bị kẻ nào đó chụp lấy, lôi mạnh vào trong hẻm, cổ bị bóp chặt, dí vào tường. Kê Hồ Tử chớp mắt mấy cái, định thần lại nhìn, trước mặt rõ ràng là một đôi mắt to sáng quắc mang theo phẫn nộ đang trừng mắt nhìn gã.
“Trương, Trương Sir… Anh đang làm gì vậy…” Kê Hồ Tử miễn cưỡng mở miệng.
Tay Trương Thiệu Hoài tăng thêm sức mạnh, Kê Hồ Tử lập tức gào to: “Này… không phải chuyện chơi đâu… Đừng đùa, Trương Sir…”
“Giỡn chơi?” Trương Thiệu Hoài nổi giận đùng đùng: “Là anh đang đùa với tôi thì có! Nói! Anh với Chung Sir của ICAC, xảy ra chuyện gì?”
Kê Hồ Tử thở mạnh mấy hơi, mới bất đắc dĩ mở miệng: “Trương Sir, Trương đại thần thám, Trương cảnh quan, các người đang đùa với tôi đấy à! Các người một thì là cảnh sát, một thì là ICAC, bên nào tôi cũng đắc tội không nổi!” Kê Hồ Tử ngẩng đầu nhìn Trương Thiệu Hoài, bộ dáng ủy khuất đáng thương đến tội: “Tôi thật sự không biết các người đang đùa cái gì, Chung Sir của ICAC tôi đắc tội không nổi đâu. Làm ơn thương xót đi, coi như tôi van các người đó, đừng giỡn với tôi nữa.”
Trương Thiệu Hoài gật đầu, nhếch miệng cười: “Nói như anh…” Hai mắt trừng lên, túm lấy áo của Kê Hồ Tử: “Có phải ý nói giỡn với tôi thì không sao hả?”
“Không phải mà, anh biết ý của tôi không phải cái này…” Kê Hồ Tử vội vàng giải thích với Trương Thiệu Hoài.
“Tốt lắm!” Trương Thiệu Hoài cắt ngang lời Kê Hồ Tử, lấy hình chụp của Lí Trường Linh từ trong túi áo ra dí trước mặt Kê Hồ Tử: “Nói một chút cho tôi, việc này tôi sẽ không so đo với anh nữa.”
Kê Hồ Tử không thể tránh được mà nhận lấy hình của Lí Trường Linh, cẩn thận nhìn người trong hình, thở dài nói: “Bây giờ Lí Trường Linh ở đâu, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết là, gã ta bị người của Lãnh Tiên bắt cóc đi.” Kê Hồ Tử liếc nhìn Trương Thiệu Hoài một cái: “Tôi chỉ biết được bao nhiêu đó thôi.”
“Lãnh Tiên?” Chân mày Trương Thiệu Hoài có chút nhăn lại: “Là mất tay trong đội đua xe Cảnh Lệ Truân sao?”
“Đúng vậy, chính là bọn họ.” Kê Hồ Tử gật đầu.
“Bọn họ ở đâu?” Trương Thiệu Hoài hỏi.
Kê Hồ Tử hừ lạnh xem thường, thở dài: “Bọn họ trà trộn trong bãi chứa container trên bến tàu Ngũ Hào.”
Trương Thiệu Hoài gật đầu, thả Kê Hồ Tử ra, trước khi đi, quay đầu lại nói một câu với Kê Hồ Tử: “Tiện thể nói cho anh biết một tiếng, chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, mấy ngày nữa, Cưu Tử sẽ ngày ba bữa đến tiệm mạt chược của anh chào hỏi.”
Nói xong Trương Thiệu Hoài vẫy vẫy tay, để lại một mình Kê Hồ Tử đứng tại chỗ mà đấm ngực dậm chân.
…
Từ trong xe, Trương Thiệu Hoài nheo mắt nhìn mấy gã choai choai chuyên đua xe đang tụm năm tụm ba, sau khi quan sát toàn cảnh, mở cửa, bước xuống.
Trương Thiệu Hoài băng qua đường, đi đến trước một chiếc moto, tùy tiện hỏi một thiếu niên đang chỉnh lại máy móc: “Lãnh Tiên có ở đây không?”
Trương Thiệu Hoài mở miệng hỏi, năm sáu gã thiếu niên mặc đồ đen đang đùa giỡn ầm ĩ bên cạnh liền im bặt, mười mấy con mắt chằm chằm nhìn vào người Trương Thiệu Hoài.
Gã thiếu niên ngồi chồm hổm sửa xe trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thiệu Hoài chăm chú một chặp, mới chậm rãi đứng dậy, dừng lại trước mặt Trương Thiệu Hoài, mở miệng nói: “Ông chủ ở trong kia.”
“Cảm ơn.” Trương Thiệu Hoài nói cảm ơn, định đi vào bên trong, nhưng lại phát hiện ra mấy gã thiếu niên ban nãy đã bao vây mình lại, chặn đường đi, nói rõ cố tình làm khó dễ Trương Thiệu Hoài.
Rồi lại nghe thấy phía sau lưng mấy thiếu niên vọng tới tiếng khiển trách: “Ai cho phép bọn mày vô lễ với Trương Sir!” Mấy gã choai choai tự động dạt ra, một gã đàn ông trung niên đứng gần cửa, đối mặt với Trương Thiệu Hoài.
Gã đàn ông trung niên kia nhìn về phía Trương Thiệu Hoài, vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, tiến lên nghênh đón Trương Thiệu Hoài: “Trương Sir, xin mời xin mời xin mời, chúng ta vào bên trong nói chuyện.”
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Trương Thiệu Hoài hắn cũng không phải loại yếu ớt. Mắt Trương Thiệu Hoài khách sáo cười với Lãnh Tiên một cái, cứ thế mà đi giữa mấy gã choai choai bộ mặt bất thiện sắp hàng hai bên, Lãnh Tiên đi trước, đi vào trong gian nhà phía trước. Để Trương Thiệu Hoài bước vào trong, Lãnh Tiên mới thâm ý liếc mắt nhìn gã thiếu niên gật đầu một cái, mới xoay người đi vào theo.
Lãnh Tiên đưa Trương Thiệu Hoài lên phòng làm việc của mình trên tầng hai, sau khi rót cho hắn một li nước, cung kính hỏi: “Trương Sir tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trương Thiệu Hoài sau khi uống một ngụm nước, bỏ li xuống, nhìn Lãnh Tiên nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh, có từng nhìn thấy người này hay không?” Trương Thiệu Hoài lấy hình chụp của Lí Trường Linh từ trong túi ra, đưa cho Lãnh Tiên xem.
Nhận lấy tấm hình, Lãnh Tiên cẩn thận nhìn chăm chú một lát, lắc đầu: “Chưa từng thấy qua. Trương Sir đang tìm người?” Lãnh Tiên trả lại tấm hình cho Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài nhận lấy tấm hình, nhướng nhướng mi: “Đang tìm người. Xác định là chưa từng gặp sao? Được rồi… Tôi cũng không quấy rầy nữa.” Trương Thiệu Hoài nhét tấm hình vào trong túi, đứng dậy định rời đi.
Lãnh Tiên vội vàng đứng dậy: “Không thể hỗ trợ Trương Sir, thật xấu hổ.” Đi đến trước Trương Thiệu Hoài, Lãnh Tiên mở cửa ra giúp hắn.
Trương Thiệu Hoài tùy tiện cười với gã một cái, đột nhiên chụp lấy tay phải của gã bẻ ngược ra sau lưng, đem gã đè lên cái bàn trà lùn lùn bên cạnh, thấp giọng nói: “Tao cho mày một cơ hội nữa, người đó bây giờ ở đâu?”
Đội nhiên bị Trương Thiệu Hoài bắt, Lãnh Tiên vội vàng nói: “A a… Trương Sir, tôi không hiểu anh đang nói cái gì? Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy gã ta…”
“Mày đừng tưởng tao không biết, Lí Trường Linh là do bọn mày cho người bắt cóc!” Trương Thiệu Hoài tăng thêm sức mạnh trên cánh tay của Lí Trường Linh: “Nói! Mày bắt hắn đem đi đâu?”
“A a… A a… Trương Sir, tôi thật sự không biết gì cả…” Lãnh Tiên vội vàng kêu lên thảm thiết.
“Hừ!” Trương Thiệu Hoài cười lạnh lùng: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…” Nói còn chưa hết câu, Trương Thiệu Hoài nhẹ kéo một cái, khớp xương nối giữa bả vai và cánh tay phải của Lãnh Tiên kêu lạch cạch.
Cảm giác bả vai của mình từng chút từng chút bị cơn đau ập đến, đau đến Lãnh Tiên không khỏi gào thét kêu rên: “A… Trương Sir! Tôi nói tôi nói… Anh đừng dùng vũ lực nữa!”
“Nói!” Trương Thiệu Hoài lạnh giọng ra lệnh, tạm thời giảm bớt sức mạnh dồn lên cánh tay gã.
Lãnh Tiên trước thì thở dài một hơi, bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Thật ra tôi thật sự không biết…” Cảm giác cánh tay bị Trương Thiệu Hoài bẻ phía sau bị tăng thêm lực đạo, Lãnh Tiên vội vàng nói nhanh: “Tôi chỉ biết đem người chuyển sang một xe cấp cứu, xe chở người đi đâu… Tôi thật sự không biết…”
“Tôi chỉ biết đó là xe cấp cứu của bệnh viện Thanh Sơn… Những cái khác tôi đều không biết…” Mặt Lãnh Tiên trắng bệch ra sức trả lời.
Trương Thiệu Hoài giảm bớp kềm kẹp với Lãnh Tiên, giũ giũ áo khoác của mình: “Nói sớm một chút thì đâu phải chịu đau đâu. Cảm ơn nhiều!” Mặc kệ Lãnh Tiên trừng mắt xem thường, Trương Thiệu Hoài liền mở cửa đi xuống lầu.
Một lát sau, thấy tới mười mấy gần hai mươi gã choai choai mặc đồ đen cầm gậy bóng chày, côn, mã tấu trong tay đang đứng một bầy đợi hắn. Bước chân Trương Thiệu Hoài chậm lại, cẩn thận quan sát động tác của mấy gã choai choai đó, cởϊ áσ khác ra, vắt lên vai mình, sau đó chậm rãi bước từng bước đi xuống.
Sau lưng, Lãnh Tiên xoa xoa bả vai của mình, nhìn theo Trương Thiệu Hoài, mắt tóe hung quang, hét lớn một tiếng: “Đánh cho tao!”
Mấy gã choai choai nắm chắc gậy gộc trong tay, xông thẳng vào Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài tay cầm áo khoác quét về kẻ phía trước, thừa dịp lúc cơ thể đối phương nghiêng ra sau liền tung một cước vào đầu gối, gã đầu tiên té sấp vào cầu thang rú lên.
Khom người né một đao chém xuống, áo khoác trên tay liền quấn vào chân đối phương, dùng sức giật mạnh, gã kia liền té xuống, cản trở những tên định xông lên cầu thang. Trương Thiệu Hoài túm lấy tay vịn bằng thép trên cầu thang, liền từ đó nhảy thẳng xuống lầu một.
Vừa rơi xuống đất, trước sau đều có người tấn công đến, Trương Thiệu Hoài dùng tay phải chế trụ gã cầm gậy bóng chày, thuận thế di chuyển, dùng cây gậy đó cản lại một đao bổ xuống sau lưng. Trương Thiệu Hoài lấy người đè gã kia xuống, đồng thời chặt một phát vào cổ gã đó, tên này chỉ kịp rú lên một tiếng rồi nằm thẳng cẳng.
Hai gã té xuống, người phía sau lập tức vọt lên. Đồng thời khua loạn hai thanh mã tấu, Trương Thiệu Hoài nghiêng người ra sau một chút, đồng thời nhảy lên, đá bay hai tên phía sau. Vừa rơi xuống đất liền lăn hai vòng, tránh một cái gậy bóng chày giáng xuống. Áo khoác quật ngang một vòng, khi đối phương vừa giật ra sau, liền vùng người dậy, dùng áo khoác làm roi, đập thẳng vào đầu gối đối phương, mấy gã choai choai liền rú lên thảm thiết, quì xuống đất không đứng dậy nổi.
Mấy gã choai choai tấn công càng lúc càng hăng máu, Trương Thiệu Hoài một chút cũng không dám khinh thường, lợi dụng áo khoác làm vũ khí, khi thì dùng như roi để tấn không, khi thì dùng như khiên để phòng thủ. Đối phương đập một gậy từ trên xuống, Trương Thiệu Hoài mở áo khoác ra, đem cây gậy bao lại, dùng sức giật mạnh, kéo gã kia ngã bay ra cắm đầu vào cửa xưởng sửa xe, húc bay cửa sắt, Trương Thiệu Hoài thuận thế phóng ra ngoài xưởng sửa xe.
Vừa mới chạy ra bên ngoài, phía ngoài lại có thêm một đám choai choai chờ sẵn. Trương Thiệu Hoài đứng lại, chậm rãi di chuyển ra đường, mấy gã bên trong bên ngoài xưởng hợp lại với nhau đem hắn bao lại chính giữ. Trong lúc song phương lại chuẩn bị động thủ, một chiếc xe màu bạc xông thẳng về phía bọn họ, mấy gã kia đều né ra.
Chiếc xe chạy đến bên người Trương Thiệu Hoài liền thắng két lại, đồng thời đem thân xe xoay một vòng, hất đám người đang vây xung quanh ra ngoài. Trong lúc hỗn loạn, Trương Thiệu Hoài nghe được một tiếng: “Lên xe!” tập trung nhìn vào người bên trong xe, hóa ra chính là Chung Tư Lâm!
Trương Thiệu Hoài lập tức nhảy lên, chiếc xe liền lao đi. Lãnh Tiên phóng ra ngoài xưởng, nổi giận đùng đùng, chỉ hét một tiếng: “Đuổi theo!” Mười mấy chiếc moto phóng như bay rượt đuổi theo.
Trương Thiệu Hoài lên xe, vừa mới mở miệng: “Tư Lâm…” Đã bị tiếng quát sắc bén của Chung Tư Lâm cắt ngang: “Cài dây an toàn của anh lại cho tốt!” Trương Thiệu Hoài vừa mới cài xong dây an toàn, Chung Tư Lâm đã đạp lút ga, chiếc Porche như mũi tên bạc xé gió lao đi.
Bên trong xe, Trương Thiệu Hoài len lén liếc mắt nhìn bộ mặt lạnh băng đến cực điểm của Chung Tư Lâm, trống ngực đình chỉ một chút, trong đầu tự nhiên nảy ra ý nghĩ kì quái, có lẽ mình ở lại trong xưởng xe của Lãnh Tiên kia, một mình ứng phó với cả đám choai choai đó vẫn dễ giải quyết hơn rất nhiều so với việc phải đối mặt với Chung Tư Lâm bây giờ.
Chiếc Porche lao vun vυ"t trên đường, trong lúc chạng vạng, tạo thành một sợi chỉ bạc đẹp mắt. Phía sau, nguyên một đội moto chạy thành đoàn ra sức đuổi theo.
Đối với đội quân đua xe do Lãnh Tiên cầm đầu, hai người Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm hơi liếc mắt nhìn nhau trong kính chiếu hậu, liền hiểu ngầm ý trong ánh mắt nhau: Trước tiên phải xử lí mấy kẻ lóc cóc leng keng ở phía sau!
Chung Tư Lâm có chút nheo mắt lại, hơi thả chân đạp ga, tốc độ chiếc Porche có chút chậm lại, khi nhìn thấy chiếc Moto đuổi theo phía sau rút ngắn khoảng cách chỉ còn khoảng một thân xe, chiếc Porche đột ngột tăng tốc, trong nháy mắt kéo dãn khoảng cách giữa hai bên. Gã thanh niên điều khiển moto thấy chiếc xe tăng tốc, cũng ra sức siết ga đuổi theo, gió rít bên tai sàn sạt, bám sát nút.
Thình lình, chiếc Porche dừng lại đột ngột. Giây tiếp theo, chiếc Moto kia liền ngã văng, nhắm thẳng về phía đoàn moto đang phóng tới! Đoàn xe máy bởi vì tình huống thay đổi quá nhanh, không kịp giảm tốc độ, đối với chiếc xe bị ngã phía trước chỉ phản ứng theo trực giác, chính là né qua bên cạnh. Nhiều chiếc cùng làm động tác đó, khiến hai ba chiếc ngã nhào, chiếc phía sau không kịp tránh ra, nhất thời chiếc thì tông vào nhau, ngã lăn dồn lại thành một cục. Tay Chung Tư Lâm đặt tay trên cần số, trong nháy mắt sang số, chiếc xe lập tức thay đổi phương hướng, lao về phía trước.
Trong lúc tháo chạy, có mấy chiếc moto vượt qua được, chia nhau kẹp hai bên thành chiếc Porche, mấy gã thiếu niên vung gậy bóng chày lên hung hăng nện vào cửa kính chỗ ghế điều khiển với ghế phụ. Cửa sổ hai bên đều bị nứt ra.
Chung Tư Lâm cầm chặt vô lăng, xoay tròn rất nhanh, chiếc Porche tán mạnh vào mấy chiếc moto hai bên. Gã đi moto kẹp bên phía ghế điều khiển bị ngã ăn đau, còn gã kẹp bên ghế phụ thì bị lảo đảo một lát, nhanh chóng ổn định lại.
Khi chiếc Moto áp sát thành xe một lần nữa, chuẩn bị nện gậy xuống, Trương Thiệu Hoài thình lình mở cửa xe, “Rầm!” đập mạnh vào chiếc Moto bên cạnh, chiếc Moto ngã nhào xuống đường.
Trong lúc dây dưa, tốc độ chiếc Porche cũng chậm lại, mấy chiếc Moto phía sau lại đuổi tới. Chung Tư Lâm đột nhiên quẹo qua trái khẩn cấp, cắt đuôi sạch sẽ, nấp vào lề đường, mấy chiếc Moto phía sau bởi vì góc cua quá hẹp, trực tiếp cắm mặt xuống đường trượt đi một đoạn dài.
Chỉ một lát sau, phía sau lại có moto đuổi theo, bốn năm chiếc đã làm lại, xoáy nòng mang theo tiếng nổ máy ầm ầm, phô trương thanh thế cực mạnh. Con đường chạy lên núi càng lúc càng hẹp, quanh co khúc khuỷu, chiếc Porche cùng mấy chiếc moto cứ dằn co.
Cứ dí theo không thôi, vừa hất bay chiếc này lại có chiếc khác nhào tới, một lần lại một lần, giống như là ruồi nhặng đuổi hoài không đi, làm cho Chung Tư Lâm cau mày càng lúc càng chặt, càng lúc càng không thể nhịn được.
“Két!” một tiếng, chiếc Porche màu bạc chuyển hướng xoay một trăm tám mươi độ, phóng thẳng vào đám xe máy đang chạy tới. Một giây trước khi hai bên tông vào nhau, Chung Tư Lâm đột ngột mở đèn xe. Ánh sáng lóa mắt đập thẳng đến, mấy kẻ điều khiển moto đều bị hoa mắt nhìn không rõ. Loạnh choạng đâm tứ tung, trực tiếp lao thẳng vào rừng cây hai bên đường.
Chiếc Porche sau khi xoay tròn hai vòng, tăng tốc lao về phía trước, đột ngột có một chiếc Moto phóng ra. “Rầm!” một tiếng va chạm thật lớn, gã lái xe bị hất thẳng lên nắp capo, chiếc Porche lắc một cái, gã nằm phía trước bị hất văng xuống đất.
Khi chiếc Porche hất gã trên xe xuống, tốc độ bị chậm lại, trong nháy mắt có một chiếc Moto lao tới gần, một gậy vung lên chuẩn bị nện xuống cửa kính, Trương Thiệu Hoài đột ngột hạ kính xe xuống, xoay người gạt cây gậy bóng chày, chụp lấy tay đối phương kéo mạnh, đối phương liền bị mất thăng bằng, ngay sau đó Trương Thiệu Hoài liền buông tay, mặc kệ cả người lẫn xe của gã kia ôm hôn mặt đất.
Quyết định trong nháy mắt, trực tiếp lao thẳng qua đoàn moto tạo thành một vệt màu bạc cắt ngang màn đêm, chiếc Porche phóng thẳng trực tiếp tông vào hai chiếc moto đang phóng lên, lại “Rầm!” một tiếng, phía sau rối nùi thành một cục.
Đằng sau rốt cuộc cũng không còn bóng dáng của chiếc moto nào, Chung Tư Lâm cũng thả bớt ga dưới chân, tốc độ chiếc Porche chậm rãi giảm xuống.
Trương Thiệu Hoài sau khi quan sát tình trạng “thảm thiết” của chiếc Porche, thở dài một hơi than vãn: “Oa, tiểu yêu đau lòng chết cho coi.”
Nghe thấy câu này của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm chỉ nhướng mi, cười nhợt nhạt: “Món nợ này, anh tự tính với cậu ta đi!”
“Em mượn xe mà!” Trương Thiệu Hoài trừng to mắt.
“Nếu không phải anh, sẽ trêu chọc tới đám kia sao?” Chung Tư Lâm gạt ngang.
“Tư Lâm, em không thể phủ nhận sạch sẽ như vậy! Cái này em cũng có phần mà.”
“Đâu có gì liên quan tới em, anh từ từ mà tính với tiểu yêu.”
.
Trong khi hai người đấu võ mồm, chiếc Porche “thương tích đầy mình vẫn tiếp tục bám trụ, chạy thẳng đến một nơi khác.
Cuốn 2
Có một người cùng giới tính, có năng lực tương đương với bản thân mà lại là tình nhân của mình thì vốn rất chi là cực khổ, lại thêm suy nghĩ cứng rắn, là tình nhân có tính cách cứng như đá, càng mệt hơn.
Chung Tư Lâm đã không chỉ một lần muốn chẻ đầu Trương Thiệu Hoài ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì? Vì bảo vệ anh, y tận lực làm cho anh bị đình chỉ công việc không tiếp xúc với nguy hiểm nữa, chỉ là y hình như lỡ quên mất, tình nhân của y cũng có cá tính mạnh như y…
“Anh đừng ép em phải đem anh nhốt vào trong trại tạm giam…”
“Anh sẽ không để lộ nhược điểm làm cho em bắt anh được đâu.”
“…”
Nếu như có thể, y có cần phải trực tiếp đánh anh bất tỉnh để xem thử không?