Chương 14
Sân bay quốc tế HongKong, trên dãy ghế chờ của cổng vào số 41, một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu đang lật báo xem tin tức
Người đàn ông giấu mặt sau tờ báo, đúng là kẻ đang bị cảnh sát HongKong truy nã – Phó Truyền Thánh.
Trên trang nhất của tờ báo có một tiêu đề rất lớn và bắt mắt — “Kế hoạch trảo quỉ bội thu, tiền tổ trưởng ICAC Tạ Khắc Hoàng sa lưới trong đêm tại bến tàu!” Vẻ mặt Phó Truyền Thánh không có bất kì thay đổi gì, giống như là cái tiêu đề cùng nội dung bài viết không hề có bất kì quan hệ gì với lão. Lật đến tin tức về bất động sản, mặt dù hai mắt vẫn là nhìn đến một loạt những con số trên báo chí, nhưng tâm tư của Phó Truyền Thánh cũng không có đặt trong đó.
Ken chưa từng thấy cái gì gọi là cục diện lớn, thủ pháp xử sự quá non tay rồi. Còn tưởng rằng bản thân đang đóng phim sao? Còn tưởng rằng giống như mấy thằng xã hội đen lóc cóc leng kem trong phim, nói đến chạy trốn cũng chỉ nghĩ đến từ bến tàu lén lút lên thuyền vượt biên, một chút bộ dáng đại tướng cũng không có, làm phí biết bao nhiêu thời gian mình bồi đắp dạy dỗ cho hắn như vậy, đúng là vô dụng! Nếu như là tiểu tử Chung Tư Lâm kia…
Khi trong lòng hiện lên ba chữ “Chung Tư Lâm”, bộ mặt cùng cơ thể của Phó Truyền Thánh rốt cuộc cũng phập phồng, khóe mắt có chút chuyển động, đánh vỡ bộ mặt đổ bê tông.
Lão không có nhìn lầm, Chung Tư Lâm quả nhiên chính là nhân tài, làm việc chẳng những có đủ tàn nhẫn, đủ ngoan tuyệt, cũng có đủ can đảm, đúng là người chuyên làm việc lớn. Nhưng mà, dùng người như thế cũng không thể tin, nhất là bản thân mình không thể sử dụng, nhất định phải diệt trừ!
Từng bước, ổn định toàn cục!
Nhớ tới dạo gần đây, hơn phân nữa giang sơn mình tân tân khổ khổ xây dựng nên bị một tay Chung Tư Lâm phá sập hơn một nữa, Phó Truyền Thánh như thế nào có thể không hận, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến ba chữ “Chung Tư Lâm”, lão liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể uống máu y, ăn thịt y thể phát tiết cơn hận trong lòng.
Giấu sau lớp mắt kính dày, ánh mắt ổn định ban đầu của Phó Truyền Thánh đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, mím chặt môi, hàm dưới nghiến chặt, cùng với vài cọng gân xanh nổi lên trên cổ, biểu đạt lão đang trong cực hạn giận dữ. Chỉ cần một ngày nào đó lão vùng dậy, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Chung Tư Lâm! Nhất định phải để cho y nếm thử mùi vị của cái gọi là sống không bằng chết!
Hít sâu một hơi, bình ổn cơn tức trong ***g ngực, Phó Truyền Thánh lại khôi phục lại sự tỉnh táo ban đầu. Gấp tờ báo lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay trái một chút, cơ thể căng cứng của Phó Truyền Thánh rốt cuộc cũng thả lỏng, có thể thấy rõ ràng khóe miệng đang cong lên. Chỉ cần thêm mười lăm phút nữa, hẳn là có thể làm lên máy bay, chờ đến khi máy bay cất cánh đến Nhật Bản, chính là lúc Phó Truyền Thánh lão vùng dậy.
Dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, Phó Truyền Thánh quyết định sử dụng mười lăm phút đồng hồ này để nghỉ ngơi, thay vì khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống xung quanh, không bằng cứ việc biểu hiện như khách đi du lịch, càng tự nhiên thoải mái, càng không khiến cho bất kì ai chú ý tới.
Lão bất quá chỉ nhuộm thêm một ít tóc bạc, cạo râu, đeo thêm mắt kính, dùng một hộ chiếu Nhật Bản giả mạo tinh vi, liền trở thành một du khách từ Nhật đến HongKong du lịch, bây giờ thoái mái mà thoát qua khỏi hàng rào kiểm tra của hải quan HongKong, an nhàn thoải mái ngồi trong phòng chờ đợi đến giờ thì lên máy bay, có thể rời khỏi HongKong rồi, việc gì phải đi ép uổng bản thân trốn ở trong đáy thuyền vừa chật vừa dơ chứ.
Chỉ có ung dung tự tại, nâng cao tầm mắt của bản thân thì mới có thể bày mưu tính kế.
Ken ù lì không cách nào tự mình đảm đương một phương, hỗ trợ không đủ, chính là điểm này.
Nghĩ đến Ken, trong lòng Phó Truyền Thánh không khỏi thở dài một tiếng, xem bộ dáng kinh hoàng thất thố của Ken khi sa lưới đăng ở trên báo, xem ra tất cả bài học mình dạy hắn bao nhiêu năm qua, điểm quan trọng nhất Ken một chút cũng không học được, đúng là sình thì không thể trét tường.
Cho dù vô dụng như thế nào, Ken cuối cùng cũng mang một nửa dòng máu của Phó Truyền Thánh lão, là cốt nhục của mình. Chỉ là vụ án này tội chứng đã xác định, muốn bảo lãnh cho hắn một thân nguyên vẹn ra ngoài, để cho hắn có thể an toàn thoát thân xem ra không có khả năng rồi, xem ra cũng chỉ có thể chờ bản thân mình sau khi đến Nhật Bản sắp xếp ổn thỏa thì nghĩ biện pháp chuẩn bị ổn thỏa quan hệ trên dưới với bên nhà giam, để cho cuộc sống của Ken ở trong tù đỡ hơn một chút, làm cha như hắn, trước mắt cũng chỉ có thể làm những chuyện như vậy cho Ken mà thôi.
Trong lúc Phó Truyền Thánh bẻ các khớp ngón tay vừa nghĩ đến việc làm như thế nào giúp Ken thì cảm giác được bên cạnh chỗ ngồi của mình có một lực lượng ném xuống, mặt ghế có chút hõm sâu, chắc là có người ngồi xuống. Phòng chờ trong đại sảnh vốn là nơi kẻ đến người đi, hơn nữa thời gian lên máy bay cũng sắp đến rồi, chỗ ngồi bên cạng có người sử dụng cũng không có gì đặc biệt, Phó Truyền Thánh cũng lơ đểnh, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích một chút nào, mắt vẫn nhắm, tiếp tục nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi không nặng không nhẹ: “Trung Điền tiên sinh?” giọng nói ôn hòa lịch sự nhưng không mang theo bất kì độ ấm nào.
Phó Truyền Thánh đột nhiên mở hai mắt, rơi vào trong đáy mắt thân ảnh Chung Tư Lâm đang ngồi bên cạnh mình tùy tiện lật tạp chí ra xem.
Khóe miệng có chút cong lên tạo thành một nụ cười thản nhiên, khẽ nhíu mi, đôi mắt ban đầu vốn nhìn vào tờ tạp chí, Chung Tư Lâm đột nhiên chuyển hướng nhìn vào hai con ngươi đen sì của Phó Truyền Thánh, hàn ý mãnh liệt hiện ra, giọng điệu khi mở miệng vẫn lạnh nhạt giống như trong kí ức: “Hay là, tôi nên gọi ông là ông Phó?”
Nhìn thấy Chung Tư Lâm, trong lòng Phó Truyền Thánh trở nên lạnh lẽo, từng trận từng trận rét lạnh chui ra từ lòng bàn chân, nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi gân cốt… Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng gã đã ý thức rõ ràng — đại cục đã mất.
Thật không ngờ cả đời này lão vẫn không thể ngờ tới lão lại có thể thua sạch, thế nhưng lại thua trong tay một tên tiểu tử mà lão căn bản không để vào trong mắt, xem ra lão đúng là đã đánh giá Chung Tư Lâm quá thấp rồi.
Mặc dù đại cục đã mất, nhưng lão là Phó Truyền Thánh, là Phó Truyền Thánh từng nắm trong tay phân nửa giới hắc bạch lưỡng đạo.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Phó Truyền Thánh đã đè xuống cơn bối rối trong đáy lòng khi vừa nhìn thấy Chung Tư Lâm, bộ mặt đóng băng ban đầu cũng thay đổi, khẽ cười nói: “Tôi vẫn thích cậu gọi tôi là chú Phó như hồi nhỏ.” Ánh mắt hiền lành, giống như là một người lớn hòa ái dễ gần khi gặp con cháu trong nhà.
Đối mặt với Phó Truyền Thánh vẫn biểu hiện tỉnh táo như cũ, Chung Tư Lâm cũng không kinh ngạc, chỉ cười nhạt rồi hừ nhẹ một tiếng, lời nói ra đầy khách sáo cùng uyển chuyển như độc xà: “Quan hệ của chúng ta còn chưa thân cận đến mức độ này. Huống hồ bây giờ ông là tội phạm, tôi là cảnh sát, vì tránh cho lát nữa tôi sẽ giúp ông còng tay lại, hai người chúng ta cũng xấu hổ cho nên tôi còn gọi ông một tiếng ông Phó.”
Nụ cười trên mặt Phó Truyền Thánh trong nháy mắt đông lại, đôi mắt nheo lại mang theo tàn nhẫn ngoan tuyệt cùng hận ý trong đáy mắt, bất quá rất nhanh sau đó, bộ mặt với những đường nét cứng ngắc lại khôi phục vẻ nhu hòa, hơi nghiêng người, thấp giọng nói với Chung Tư Lâm:
“Sid, tốt xấu gì tôi cũng xem như là “bạn già” của mẹ cậu, là cha của Đình Đình, không cần phải thật sự đuổi tận gϊếŧ tuyệt, ngay cả một con đường sống cũng không chừa cho tôi chứ?”
Khi xác định xung quanh Chung Tư Lâm cũng không có thêm bất kì cảnh sát nào, tâm trạng Phó Truyền Thánh lại lập tức chuyển động. Chẳng lẽ Chung Tư Lâm chỉ đến đây một mình, mượn cơ hội kềm mình lại? Chỉ cần có một tia hi vọng, Phó Truyền Thánh cũng sẽ không buông tha cơ hội chạy trốn, trước mặt không nên lập tức trở mặt với Chung Tư Lâm, có oán hận tới mức nào, cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt ngược vào, hạ mình một chút, nghĩ biện pháp khiến cho Chung Tư Lâm nể tình mà để mình đi.
Nghe vậy, Chung Tư Lâm mỉm cười: “Ông Phó thật đúng là quí nhân hay quên sự tình nha, ông hình như đã quên năm đó ông đã “chiếu cố” mẹ tôi như thế nào… Càng huống chi bốn chữ “đuổi tận gϊếŧ tuyệt” này chính là bài học ông dạy cho tôi trong suốt một khoảng thời gian dài.” Nụ cười đọng trên mặt lúc đầu cũng từ từ biến mất, thong thả phun ra từng chữ một, lạnh như băng sương: “Mặt khác, tôi vẫn muốn nói rõ một điều với ông Phó đây, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng xem ông coi là người lớn trong nhà, ông căn bản không xứng để tôi gọi một tiếng Chú.”
Bị cưỡng bách dưới thế lực khổng lồ của Phó Truyền Thánh, mẹ của Chung Tư Lâm không cách nào khác ngoài bị ép trở thành người tình của lão, sau khi sinh hạ Phó Đình Đình, mẹ Chung Tư Lâm càng thống hận bản thân bởi vì phải sinh con cho Phó Truyền Thánh, về phương diện khác lại nhớ thương con gái bị Phó Truyền Thánh bắt đi, rốt cuộc tinh thần cũng chống đỡ không được, cũng bởi vậy mà bệnh dậy không nổi.
Không cách nào bảo vệ cho em gái bị bắt đi, bảo vệ cho mẹ không bị tổn thương, tới tận bây giờ điều đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Chung Tư Lâm, lúc trước khi y quyết định đăng kí vào ngành cảnh sát, chính là hi vọng có thể chống lại Phó Truyền Thánh, dùng sức mạnh của chính bản thân để bảo vệ người nhà.
Chung Tư Lâm đã nói rõ như thế, trong lòng Phó Truyền Thánh cũng rõ ràng, Chung Tư Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão. Thù mới hận cũ, lửa cháy đổ thêm dầu, cơn hận đè nén bao lâu nay cùng tuyệt vọng rốt cuộc đã bộc phát, Phó Truyền Thánh cũng bất chấp mặt mũi cùng mưu tính, sắc mặt lập tức trầm xuống, đem tờ báo hung hãn ném xuống ghế, đột nhiên tấn công Chung Tư Lâm:
“Mày cho rằng mày có thể đánh bại được tao sao?”
Phó Truyền Thánh tung một đấm vào mũi Chung Tư Lâm, nhưng lại bị kềm chặt trong lòng bàn tay đối phương. Năm ngón tay của Chung Tư Lâm gắt gao chế trụ nắm đấm của Phó Truyền Thánh, đem nắm tay đang cản trở tầm mắt của mình, không cần dùng đến sức lực vẫn có thể dễ dàng gạt qua một bên.
Đôi mắt ưng của Chung Tư Lâm không mang theo bất kì tia ấm áp nào, lạnh lùng thờ ơ mà nhìn Phó Truyền Thánh đang rơi vào phẫn nộ, tóc tai bù xù chỉ còn biết nhe răng trợn mắt.
Trước giờ, y vẫn luôn muốn phải đánh bại Phó Truyền Thánh, nỗi sợ hãi khi y còn nhỏ thì ra bất quá cũng chỉ là như mặt trời lặn về tây, một kẻ đã già là một lão già… Phó Truyền Thánh như vậy, làm gì còn bộ dáng tung hoành một thời trong cả hai giới hắc bạch.
Bên ngoài sân bay ánh sáng mặt trời rực rỡ trong nền trời xanh lam, khóe miệng Chung Tư Lâm cong lên, hôm nay, y rột cuộc cũng có đủ sức mạnh đối đầu với lão ta, thậm chí đem tất cả tâm huyết của Phó Truyền Thánh khi còn sống phá hủy toàn bộ.
Phó Truyền Thánh, kết thúc rồi.
“Ông Phó, tôi chỉ chấp hành pháp luật.” Đem tầm mắt chuyển tới Phó Truyền Thánh đang trợn trừng, Chung Tư Lâm lấy giọng điệu vững vàng, đọc lên những quyền lợi Phó Truyền Thánh được hưởng: “Ông Phó, ông bị tố cáo hối lộ, lạm dụng chức quyền, cấu kết với xã hội đen, chủ mưu gϊếŧ người, buôn bán ma túy, buôn lậu, ông bị tạm giam để chờ xét xử, ngay bây giờ ICAC sẽ tiến hành bắt giữ ông, ông có quyền giữ im lặng, nếu không mỗi câu nói của ông, đều sẽ trở thành bằng chứng!” Chung Tư Lâm rút ra một cái còng tay trong túi áo vest, chuẩn bị còng Phó Truyền Thánh lại.
Nhìn thấy cái thứ lóe lên ánh sáng màu bạc kia, lửa giận của Phó Truyền Thánh càng lớn, cùng với tuyệt vọng khi tâm huyết cả đời bị hủy hoại, lão ta há miệng chửi bới: “Chung Tư Lâm, mày không cần đắc ý, mày cho rằng mày gϊếŧ Cửu Lôi Tàng, Đông Sơn Môn ở Nhật Bản sẽ bỏ qua cho mày sao? Tao đợi nhìn mày xuống địa ngục, nhìn mày chết như thế nào!”
“Răng rắc!” tiếng còng bập vào nhau vang lên trong trẻo, Chung Tư Lâm đem hai tay Phó Truyền Thánh còng ra sau lưng, hạ giọng, lạnh lùng nói bên tai Phó Truyền Thánh; “Chuyện tôi chết như thế nào, không phiền ông Phó bận tâm. Về phần tôi có xuống địa ngục hay không, còn phải phiền ông Phó xuống địa ngục trước, giúp tôi thăm dò xem sao.”
Nói xong, Chung Tư Lâm không hề để ý đến tiếng chửi bới bên tai, đem Phó Truyền Thánh giao cho cảnh sát vừa mới tới. Nhìn hai người cảnh sát đè Phó Truyền Thánh xuống lôi đi, Chung Tư Lâm mỉm cười, tiện tay đem tai nghe không dây trên tai tháo xuống, lạnh lùng cười nhạt hừ một tiếng. Xem ra, trong danh sách tội danh của Phó Truyền Thánh sẽ tăng thêm hai cái nữa rồi: tấn công cảnh sát và nhục mà nhân viên điều tra.
…
“Anh còn tưởng rằng em ít nhất cũng sẽ đấm lão ta một cái.” Trương Thiệu Hoài mai phục ở khu nghỉ ngơi phía sau chậm rãi đi đến bên cạnh Chung Tư Lâm, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền sâu hút: “Không cảm thấy bỏ qua cơ hội lúc nãy rất đáng tiếc sao?”
Cuối cùng sau báo cáo tổng kết, Chung Tư Lâm cũng nói rõ về ủy thác giao cho nhiệm vụ vào ICAC nằm vùng, Chung Tư Lâm cũng nói sơ qua về uy hϊếp của Phó Truyền Thánh đối với mẹ mình khi đó, cũng như sự bất cam khi bản thân không đủ sức mạnh để bảo vệ mẹ cùng em gái.
Thân là người thân thiết cũng như là người yêu của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài thế nào lại không biết Chung Tư Lâm thống hận Phó Truyền Thánh cỡ nào cho dù không nói cái gì ra khỏi miệng. Đồng thời, Trương Thiệu Hoài cũng hiểu rõ, Chung Tư Lâm đồng ý nằm vùng, cam tâm làm danh dự của hắn ra tổn hại, cùng Phó Truyền Thánh đi chung một thuyền, tay nhúng xuống chàm là vì mục đích gì.
Bởi vì hiểu rõ nỗi hận của Chung Tư Lâm đối với Phó Truyền Thánh, cho nên khi nhận được mật báo Phó Truyền Thánh ngụy tạo thân phận, định đáp máy bay trốn đến Nhật Bản, Trương Thiệu Hoài mới kiên trì nhất định phải cùng Chung Tư Lâm đến đó bắt người, cùng lúc chính là để phòng ngừa Chung Tư Lâm bị hận ý che mất lí trí, nhất thời kích động làm ra hành động tổn thương bản thân, mặt khác chính là len lén để cho Chung Tư Lâm có cơ hội làm thịt Phó Truyền Thánh một lần.
Cho nên khi phát hiện ra Phó Truyền Thánh, hắn cố ý để cho tất cả đồng đội đứng ở xa xa đợi lệnh, chỉ có hắn cùng Chung Tư Lâm tới gần chụp cổ Phó Truyền Thánh.
Xoay người, Chung Tư Lâm đứng nghiêm trước mặt Trương Thiệu Hoài, cằm khẽ nâng lên, mở miệng lạnh lùng: “Anh cho rằng đánh người khác sẽ không bị đau sao? Em tuyệt đối không thể để cho tay của mình bị đau vì một kẻ vô tình vô nghĩa.” Nói xong, Chung Tư Lâm cũng không để ý đến Trương Thiệu Hoài, xoay người bỏ đi.
Trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, một câu nói bị tận lực đè xuống lọt vào trong lỗ tai Trương Thiệu Hoài: “Nếu như hôm nay người bị bắt là anh, em nhất định sẽ tống cho anh vài đấm.”
Rõ ràng là câu nói vừa lạnh lùng lẫn vô tình như thế, lọt vào trong tai Trương Thiệu Hoài, lại làm cho miệng của hắn cong lên thật rõ ràng, hai lúm đồng tiền trên má càng lún sâu vào, trong lòng mừng rỡ đến nở hoa.
Những lời này của Chung Tư Lâm, rõ ràng chỉ là nói xạo, chỉ có Trương Thiệu Hoài hắn mới có ý nghĩa với Chung Tư Lâm, mới đáng cho em ra tay thôi.
Lấy cá tính hướng nội của người yêu mà có thể nói ra một câu dó, làm sao có thể không khiến cho Trương Thiệu Hoài cười toe toét như hoa được.
Xoay người, Trương Thiệu Hoài ba bước cũng chỉ cần đi hai bước chạy tới bên cạnh Chung Tư Lâm, cánh tay dài khoác lấy bả vai Chung Tư Lâm, nhỏ giọng nói bên tai Chung Tư Lâm: “Nhưng anh cũng không nỡ làm cho tay em bị đau.. Nếu không em đổi thành cắn anh đi, toàn thân trên dưới của anh em muốn cắn đâu cũng được.”
“Bây giờ vẫn còn trong lúc làm việc, Trương Sir, mời anh đứng đắn một chút, bảo trì hình tượng của bản thân, đừng làm mất mặt cảnh sát HongKong.” Chung Tư Lâm nhanh chóng đẩy cánh tay Trương Thiệu Hoài đang khoác trên vai mình ra, giọng điệu vẫn nặng cᏂị©Ꮒ như cũ: “Tránh xa em ra một chút, đừng có mà cản chân em!”
Xoay người một cái xem thường, trong lòng Trương Thiệu Hoài ra sức lầm bầm rồi lại lầm bầm. Đúng là cái tên nề nếp…
“Không thả, anh cảm thấy đi như vậy cũng tốt mà.” Trương Thiệu Hoài vẫn rất bất khuất, đem cánh tay dài một lần nữa quấn lấy vai Chung Tư Lâm.
“Biến qua một bên! Nếu không em sẽ gắn cho anh tội danh cản trở người thi hành công vụ.” Chung Tư Lâm một lần nữa gỡ tay Trương Thiệu Hoài xuống.
“Muốn kiện anh cản trở người thi hành công vụ sao… Vậy thì Chung Sir có cần mời anh đến ICAC uống cà phê không?” Có người thế nhưng lại không sợ chết, đi nhổ râu cọp a.
“… Cút!” Lão hổ phát uy, núi lửa phun trào.
Cùng ngày, tất cả giới truyền thông của HongKong đều đưa tin đăng ngay trên trang nhất: Phó Truyền Thánh khi đang âm mưu bỏ trốn, chính thức bị sa lưới ngay tại phi trường HongKong.
Trong tất cả những hình ảnh chụp lại cảnh bắt giữ Phó Truyền Thánh ở sân bay, đưa lên xe cảnh sát không bất kì ai phát hiện ra, xa xa trong khung ảnh, có bóng lưng của hai sếp cảnh sát, động tác kề vai sát cánh, chẳng ai nhường ai…
Long chủ nhiệm, Tạ Khắc Hoàng, còn có quản lí trung tâm an dưỡng, hơn mười vị nhân viên cao cấp trong ICAC, bởi vì những tội trạng khác nhau từ bắt cóc cho đến nhận hối lộ đều bị rớt đài vô tù; mà bản thân Phó Truyền Thánh bởi vì tội cấu kết với xã hội đen, chủ mưu gϊếŧ người, buôn bán ma túy, buôn lậu, sử dụng vũ khí, hối lộ cùng một loạt những tội danh khác, sợ rằng nửa đời còn lại đều phải ăn cơm tù ngày ba bữa.
Trong đợt hành động này, ngoài ý muốn chính là trong lúc Quách lão đại to mồm, biết được chân tướng chuyện Phó Đình Đình năm đó.
Nguyên lai vào lúc ban đêm, Phó Đình Đình một mình đến phòng làm việc lấy tài liệu, vừa lúc nhìn thấy bọn Phó Truyền Thánh, Quách lão đại vận chuyển thuốc phiện đến phòng thí nghiệm đặt trong tòa nhà của tập đoàn Phó thị để điều chế. Trong khi ẩn núp, Phó Đình Đình không cẩn thận bị đàn em của Quách lão đại phát hiện, sau một hồi đuổi gϊếŧ, Phó Đình Đình bị té cầu thang, chấn thương sọ não, trở thành người thực vật.
Chân tướng biết được ngoài ý muốn này, làm cho Chung Tư Lâm coi như cũng làm sáng tỏ được sự thật về vụ án của Phó Đình Đình, tự mình bắt hung thủ đem ra trước vành móng ngựa, cởi bỏ bế tắc trong người mấy năm qua, giảm bớt áy náy của y đối với em gái.
Trong đợt truy quét qui mô này của cảnh sát, bố trí suốt một thời gian dài, khi thu lưới, có thể nói thu hoạch được rất nhiều, toàn là cá to.
Tất cả nhân viên phá án, đều luận công khen thưởng, mà nhóm người Chung Tư Lâm, Trương Thiệu HOài, Trần Tử Di, Tào Thụy Lâm, Lăng Dục đều nhận được huân chương, tăng chức, tăng lương.
…
Ánh nắng sớm mai chan hòa, Chung Tư Lâm trên người mặc quần tây sẫm màu, áo sơ mi sáng đang ngồi trước bàn ăn, đôi chân thon dài vắt cháo, hàng mi thật dài rũ xuống, che đi hơn nửa đôi mắt, một bên uống trà sữa, một bên chăm chú xem tin tức trên báo ra ngày hôm nay.
Trên mặt bàn ở vị trí đối diện có hai miếng bánh mì nướng, hai miếng thịt hun khói, một cái trứng ốp la được đặt trong chén ngay ngắn, bên cạnh còn có một tách cà phê thơm lừng, chỉ là, Trương Thiệu Hoài không có ở đó.
“Bắt người ta phải thắt cà vạt đúng là phiền phức quá đi.” Trương Thiệu Hoài một bên tiếp tục thắt thắt cột cột trên cổ mình, một bên từ trong phòng đi ra đến bàn ăn, lẩm bẩm lầm bầm.
Chung Tư Lâm buông tờ báo trên tay, nhìm Trương Thiệu Hoài đang luống cuống tay chân bên cạnh, không khỏi cười nhè nhẹ, đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Thiệu Hoài, đưa tay cầm lấy cái cà vạt vướng víu trên người anh, hai tay đặt trước ngực Trương Thiệu Hoài, làm ra hai ba động tác liền đã đem cái cà vặt thắt lại tinh tế, yên ổn nằm trên cổ áo sơ mi của Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài cười he he với Chung Tư Lâm: “Tư Lâm, em thật là khéo tay.”
Chung Tư Lâm thản nhiên mỉm cười: “Sau này thường xuyên thắt thì sẽ quen tay thôi.” Liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, tò mò hỏi: “Tại sao lại muốn mặc âu phục vậy?”
“Lên chức thành đội trưởng rồi, phải có bộ dáng đội trưởng.” Trương Thiệu Hoài làm mặt quỉ, cười với Chung Tư Lâm.
Vụ án của Trương Thiệu Hoài cùng với Chu Văn Chính, sau khi xử lí xong Phó Truyền Thánh rất nhanh mà bị loại trừ, cũng khôi phục lại danh dự cùng sự trong sạch của cả hai.
Sau vụ án của Phó Truyền Thánh, Trương Thiệu Hoài lên chức, chính thức trở thành đội trưởng đội cảnh sát điều tra Tây Cửu Long. Mà Chung Tư Lâm sau vụ án thì được tự do lựa chọn, hoặc là quay trở lại sở cảnh sát hoặc là tiếp tục ở lại ICAC, cuối cùng Chung Tư Lâm chọn ở lại ICAC, thay vào vị trí của Tạ Khắc Hoàng bị cách chức, trở thành đội trưởng khu A của sở liêm chính HongKong.”
Trương Thiệu Hoài uống một ngụm cà phê, thuận tay ngó xuống đồng hồ của mình, vội vàng ăn ngấu nghiến bữa sáng cho xong, nuốt thêm một ngụm cà phê, liền vội vội vàng vàng chụp lấy áo vest vắt trên ghế sa lon, mang giày da: “Tư Lâm, sáng nay anh có hội nghị bên sở cảnh sát, sắp trễ rồi, đi trước nha.”
“Chờ em chút.” Chung Tư Lâm đem chén dĩa trên bàn gom lại bỏ vào bồn rửa chén, cầm lấy áo vest cùng màu quần vắt trên thành ghế: “Sáng nay em cũng có hội nghị, cùng nhau đi thôi.”
“Uh.” Trương Thiệu Hoài sau khi chờ Chung Tư Lâm ra ngoài, liền đóng cửa lại.
“Tối ăn cơm với nhau không?” Trương Thiệu Hoài hỏi.
“Em không biết tối nay có phải tăng ca không nữa.”
“Vậy tối anh gọi điện thoại cho anh trước ha?” Trương Thiệu Hoài hỏi.
“Uh.” Chung Tư Lâm trả lời.
Hai người cứ thế nói chuyện qua lại, tiếng bước chân xa dần.
Chỉ một lát sau, từ cửa hầm đậu xe, một chiếc Lexus màu đen phóng ra, quẹo qua bên trái nhắm thẳng đến hướng sở liêm chính HongKong; một chiếc M5 màu xanh lam thì mở xi nhan bên phải, nhắm đến hướng sở cảnh sát Tây Cửu Long.
Ánh nắng mặt trời rọi lên hai chiếc xe, ánh kim loại phản chiếu lóng lánh, tranh nhau tỏa sáng, cứ nhắm thẳng mục tiêu của mình, đi tới.