Quyển 6: Chương 2: Cứu cậu bé rơi xuống nước, bí mật cung đình

Chỉ là gặp qua một lần mà thôi chưa đủ để Hạ Chu coi trọng nó. Ngoài ra, vài ngày sau cậu cũng không gặp lại cậu bé nên cậu nhanh chóng quên mất chuyện đó.

Tâm trí Hạ Chu lúc này đều tập trung vào Ngũ hoàng tử, đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi sự hèn nhát và sợ hãi của Trì Nhất Hiên. Nhưng bề ngoài cậu là sư phụ của các hoàng tử, đương nhiên không thể đối xử tốt với Trì Nhất Hiên một cách trắng trợn, điều này không chỉ khiến hắn gặp rắc rối mà còn có thể dẫn đến cái chết cho chính hắn. Nhưng ở chỗ riêng tư, không biết Chu Tố Tâm bình thường có kỷ luật hắn quá nghiêm khắc hay không, Hạ Chu cố gắng đến gần Trì Nhất Hiên, không biết Trì Nhất Hiên có phải hiểu lầm cậu có động cơ thầm kín hay không, mà càng sợ cậu.

Sau khi Hạ Chu thử mấy lần đều thất bại, cậu mới nhận ra nếu muốn Ngũ hoàng tử tin tưởng mình thì phải bắt đầu từ mẫu thân hắn.

Nhưng cậu cũng không vội, khi còn nhỏ thân cận Trì Nhất Hiên quả thực rất dễ dàng gây ra nghi ngờ. Ít nhất Trì Nhất Hiên hiện tại không gặp nguy hiểm gì và cậu vẫn có thể thong thả.

Ngày hôm nay, Hạ Chu ở lại hoàng gia học viện hơi muộn, trên đường trở về trời đã tối. Nhưng khi đi ngang qua sân cung điện hẻo lánh đó, cậu nghe thấy vài âm thanh yếu ớt của việc đánh đập và mắng mỏ.

"Thằng nhóc này, sao dám trộm đồ của ta─"

"Đủ rồi, đừng quá khắt khe! Huynh cũng biết thân phận của hắn..."

“Vậy thì sao, người đó không nhận ra hắn…”

"Nhưng vẫn……"

"Ta biết, ta biết, ta sẽ không gϊếŧ hắn, ta chỉ muốn dạy cho hắn một bài học."

Có lẽ bởi vì ở đây quá yên tĩnh, Hạ Chu từ xa nghe được hai tên thái giám nói chuyện, nghe không rõ họ đang nói gì, hình như đang bắt nạt ai đó. Cậu lập tức đi về phía nơi đó, sau đó cậu nhận ra phía sau sân cung điện có một cái ao. Hai gã thái giám đang ngồi xổm bên bờ ao, một gã bế một đứa trẻ xuống nước. Đứa bé lảo đảo vùng vẫy trong nước, mấy lần suýt leo lên được bờ nhưng lại bị thái giám đá lại. Dù đứa trẻ sẽ không chết đuối nhưng việc bắt nạt người khác như thế này vẫn là quá đáng.

Hạ Chu suy nghĩ một chút, thân phận của mình hẳn là đủ để hù dọa hai thái giám, sau đó sắc bén nói: "Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Hai tên thái giám giật mình, quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên tuấn tú, nhìn còn trẻ hơn cả bọn hắn. Nhưng trong cung điện, tuổi tác chưa bao giờ là biểu tượng của quyền lực, địa vị mới là điều đó. Mặc dù Hạ Chu không mặc đồng phục tiêu chuẩn, nhưng vải trên quần áo của cậu có chất lượng rất tốt. Hai gã thái giám chỉ liếc nhìn mặt dây chuyền ngọc treo trên thắt lưng của cậu, lập tức cung kính nói: “Thái sư.”

Hạ Chu tuy không có thực lực nhưng lại nổi tiếng tài hoa, ngay cả hoàng đế cũng muốn mời cậu đến dạy học cho các hoàng tử, đương nhiên hai thái giám không dám khinh thường cậu.

"Kéo đứa trẻ đó lên nhanh lên."

"Vâng."

Đứa trẻ bị rơi xuống nước rất bướng bỉnh, không chịu để hai người giúp đỡ, trèo lên bờ nhìn chằm chằm Hạ Chu, vẻ mặt vẫn cảnh giác.

Đứa bé vừa lên bờ, Hạ Chu liền nhận ra đây chính là đứa trẻ mình gặp ngày hôm đó: “Là ngươi.”

Đứa bé không nói gì, nhưng hai tên thái giám tưởng là quen biết liền trực tiếp quỳ xuống: "Thái sư, xin tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi, chúng tôi sẽ không dám tái phạm nữa."

Hạ Chu không muốn triệu người đến điều tra, bởi vì cậu không có năng lực tùy ý ứng phó hai tên thái giám, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, cậu chỉ yêu cầu bọn họ xin lỗi đứa nhỏ, đồng thời thuyết phục bọn họ không nên làm vậy một lần nữa trong tương lai, và sau đó để họ đi.

Hạ Chu mặc dù không biết thân phận của đứa nhỏ này, nhưng cũng không thể mặt đối mặt hỏi, chỉ thấy hắn ướt sũng, quần áo rách rưới, trong cung chắc hẳn đã khó khăn lắm: “Ngươi tên gì? ?"

Đứa trẻ không trả lời.

Hạ Chu lại hỏi: "Ngươi có quần áo nào để thay không? Ta ở gần đây, sao không đến chỗ ta tắm nước nóng trước, kẻo bị cảm."

Đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, nhưng có lẽ vì nghe nói có nước nóng để tắm nên nó do dự một chút chứ không quay người bỏ chạy như lần trước.

Hạ Chu nhìn thấy nhưng cũng không vạch trần, cậu muốn nắm tay hắn, lại sợ hắn không thích bị người khác chạm vào nên nói: “Đi thôi.”

Hạ Chu đi về phía trước vài bước, mới quay đầu lại, thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đi theo, liền tiếp tục bước đi.

Hạ Chu quen sống một mình, không thích có người hầu hầu hạ, cho nên trong nhà rất đơn giản, ngăn nắp, chỉ có hai người hầu. Cậu nhờ người đun nước nóng trước, đổ vào bồn, rồi lục lọi tủ quần áo của mình xem có bộ quần áo nào cho đứa trẻ mặc không.

Thiếu niên nhìn qua nơi ở của người đàn ông này, nghe thấy hai tên thái giám gọi cậu là thái sư, nhưng có lẽ hắn không ngờ rằng nhà của một thái sư lại vắng vẻ như vậy, trong mắt lại có chút mê mang. Trong nhà tuy rằng có chút đơn giản, nhưng lại bày biện vô cùng tiện nghi, có lẽ chính vì vậy mà hắn có chút mất cảnh giác.

Hạ Chu không để ý tới phản ứng của thiếu niên mà chỉ móc bộ quần áo cũ của cậu ra: “Đây là quần áo cũ của ta, đã giặt rồi, nếu ngươi không ngại thì cứ mặc đi.”

Kỳ thật so với bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu của cậu bé, bộ quần áo cũ của Hạ Chu sạch sẽ hơn rất nhiều. Cậu bé không hề kén chọn, cứ nhìn chằm chằm vào quần áo mà không hề nói lời cảm ơn.

Hạ Chu đoán đứa trẻ này từ trước đến nay sống không tốt, cũng không để ý thái độ của hắn: "Quần áo ta để ở đây, ngươi tắm rồi mặc vào."

Hạ Chu nói xong, đang định đi ra khỏi phòng ngủ, nhường chỗ cho hắn tắm rửa.

Cậu bé nhìn Hạ Chu rời khỏi phòng cho đến khi đóng cửa lại mới cởϊ qυầи áo cũ vào bồn tắm tắm.

Khoảng một khắc sau, cậu bé tắm xong, mở cửa bước ra ngoài.

Lần trước chỉ là gặp mặt ngắn ngủi, Hạ Chu không có ấn tượng gì đặc biệt với gương mặt của cậu bé, hơn nữa, lần này cậu bé bị ngã xuống nước, trên người bẩn thỉu nên người ta thực sự rất khó nhìn thấy cậu. Hiện tại tắm rửa xong, Hạ Chu phát hiện, tiểu tử này rất đẹp trai, tuy rằng khuôn mặt không dài, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, không khó để nhận ra khi lớn lên hắn sẽ là anh tuấn.

"Đói bụng không? Chúng ta ăn chút gì đi." Trong lúc chờ đợi, Hạ Chu bảo mọi người chuẩn bị đồ uống, nghĩ rằng trẻ con ở độ tuổi này sẽ thích những thứ này.

Tuy nhiên, cậu bé chỉ nhìn những món ăn vặt thơm ngon trên bàn mà không thèm động tới.

Hạ Chu nhìn bộ dáng của hắn, biết hắn rất cảnh giác, cười nói: "Yên tâm, ta không có hạ độc ngươi."

Cậu bé vẫn không chạm vào nó.

Hạ Chu mỉm cười, cầm một miếng bánh ngọt đưa cho hắn xem: "Cái này được không? Nếu không ngại, ta cũng có thể ăn miếng của ngươi..."

Hạ Chu chỉ nói đùa thôi, không ngờ cậu bé lại giật lấy đồ ăn trong tay cậu và ăn ngấu nghiến. Nhìn hắn gầy quá chắc ăn uống không ngon lắm.

"Ăn từ từ thôi, chưa đủ đâu."

Cậu bé ăn hết chiếc bánh ngọt trên tay, như thể thực sự chắc chắn mình không bị trúng độc, ăn hết mọi thứ trên đĩa.

“Nếu ngươi không muốn nói cho ta biết tên thì phải cho ta biết cách gọi ngươi” Hạ Chu kỳ thực cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng việc mình gặp đi gặp lại thiếu niên này chỉ là số phận mà thôi. Lần sau chúng ta không thể gặp lại nhau nữa, hai người phải làm như không quen biết nhau.

Thiếu niên trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng, có lẽ đã lâu không nói, giọng có chút khàn khàn: "...Bác."

Hạ Chu nghe không rõ: “Ngươi họ Bác?”

Cậu bé dừng lại và không trả lời.

"Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bác, nếu không có việc gì thì có thể tới chơi với ta hoặc đọc sách. Nhưng ta thường học ban ngày với các hoàng tử trong học viện Hoàng gia, sẽ quay lại vào lúc tối này" Nguyên chủ ở đây có gì cái gì cũng thiếu, chỉ là có sách là không thiếu.

Tiểu Bác dường như dừng lại một lúc khi nghe những lời đó, rồi nói: "... Ta không thể đọc được."

Hạ Chu sửng sốt một chút, ngay cả thái giám trong cung cũng phải biết chữ, chẳng lẽ bọn họ thật sự là con ngoài giá thú, nhìn không ra ánh sáng sao? "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tám tuổi."

Tám tuổi, chỉ kém nguyên chủ tám tuổi. Ở tuổi này, Ninh Chu đã được ca ngợi là thần đồng. Đừng nói nguyên chủ, ngay cả Hạ Chu cũng cảm thấy tiếc nuối: “Nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi.”

"Ta không có gì để trao đổi."

Hạ Chu cười: "Không cần đâu. Nếu cảm thấy áy náy thì cứ dọn dẹp thư phòng cho ta đi."

"Được."

Từ đó trở đi, Tiểu Bác cứ hai ba ngày lại đến một lần. Ban đầu khi đối mặt với Hạ Chu, hắn luôn dè dặt và thận trọng, như sợ bị cậu đá ra ngoài, ở độ tuổi này hắn không còn ngây thơ như vậy.

Hạ Chu phát hiện Tiểu Bác rất thông minh, có thể nhớ được những điều cậu từng dạy hắn. Nếu có thể nuôi dưỡng tốt từ khi còn nhỏ, có thể hắn lại là một thần đồng khác, nhưng thật đáng tiếc khi lớn lên trong một cung đình hạn chế như vậy. Nhưng việc học không bao giờ là quá muộn, Hạ Chu cảm thấy thương hại hắn và cố gắng hết sức để dạy dỗ hắn.

Một năm trôi qua như vậy, lúc Tiểu Bác chín tuổi, hắn đã bắt kịp tiến độ học tập của những đứa trẻ cùng tuổi, thậm chí cách cư xử của hắn cũng không còn thô tục như lần đầu Hạ Chu gặp. Hạ Chu tình cờ biết được sinh nhật của lại rơi vào ngày hạ chí nên đã tặng hắn một chiếc thắt lưng để động viên hắn chăm chỉ học tập.

Một năm qua, Hạ Chu chỉ biết mẹ ruột đã chết, cha ruột dường như là điều cấm kỵ trong cung, không ai dám nhắc tới. Hắn sống một mình trong một khu nhà hoang vắng, và người bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc hắn đã phớt lờ hắn. Hạ Chu tận lực chăm sóc hắn, rủ hắn đi ăn đồ ngon cùng cậu, quần áo mới mua cho cậu cũng sẽ nói là quần áo cũ của cậu.

Hạ Chu không phải là người dễ cảm thông, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất thân thiết với Tiểu Bác. Có lẽ vì ở trong cung quá chán nên muốn tìm người bầu bạn và coi Tiểu Bác như em trai. Tuy rằng cậu có kiến

thức đầy đủ, lại là thầy của các hoàng tử, nhưng cậu cũng chỉ mới nửa tuổi thiếu niên, người cùng tuổi cậu phần lớn đều là thái giám và cung nữ, rất ít người có thể nói chuyện cùng cậu.

Tiểu Bác luôn chú ý đến lòng tốt của Hạ Chu đối với Tiểu Bác trong năm nay. Hắn cởi thắt lưng ra, trông rất bảo vệ.

Hạ Chu năm nay thân cận với Tiểu Bác một cách khó hiểu, nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Ngũ hoàng tử hiện tại đã sáu tuổi, Hạ Chu cảm thấy thời cơ đã đến, cho nên mấy ngày nay cậu đang cố gắng liên lạc với Chu Tố Tâm. Chỉ khi Chu Tố Tâm tin tưởng cậu thì cậu mới thực sự được dạy dỗ Trì Nhất Hiên.

Trì Nhất Hiên tuy rằng còn rụt rè, nhưng có lẽ bởi vì mẹ hắn dặn dò, hắn không còn sợ nói chuyện riêng tư với Hạ Chu, thậm chí sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Chu cảm thấy, nếu Trì Nhất Hiên muốn lên ngôi, trước tiên phải loại bỏ tính cách rụt rè.

Nhưng hiện tại cậu đã chăm sóc Tiểu Bác được một thời gian, trong lòng cậu coi hắn như người nhà, tuy có một số chuyện không thể nói rõ ràng nhưng vẫn phải nói cho hắn biết, kẻo hắn đến đây uổng công: "Trong tương lai, ta có thể sẽ quay lại sau."

Lúc này bọn họ đang ăn cơm, Tiểu Bác dừng đũa, bình tĩnh nói: “Có việc gì không?”

“Có việc.” Nếu sau giờ học dạy thêm cho Ngũ hoàng tử cũng tính.

Tiểu Bác nghe vậy không hỏi nữa, cúi đầu, vẻ mặt cô đơn: "Vậy sau này ta còn có thể tới sao?"

"Đương nhiên, chỉ là ta không có ở nhà, vẫn phải báo cho ngươi biết." Hạ Chu cười nói, "Nếu không ngại, ngươi muốn tới lúc nào cũng được."

Tiểu Bác cũng cười nói: “Vậy nếu như ta không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi thu dọn thư phòng.”

“Được.” Hạ Chu chỉ muốn tìm cớ dạy Tiểu Bác đọc sách, cũng không thật sự coi hắn như nô ɭệ. Tuy rằng hắn không biết Tiểu Bác tương lai dự tính như thế nào, có thể hay không rời khỏi hoàng cung lấy lại tự do, nhưng đọc nhiều vẫn luôn là tốt, cậu hi vọng đọc sách sẽ đối với hắn phần nào có ích.

Hai người vẫn ăn uống như thường lệ, sau bữa ăn, Tiểu Bác giúp Hạ Chu dọn bàn rồi rời đi.

Đến chạng vạng ngày hôm sau, tất cả các hoàng tử đều ra khỏi lớp. Hạ Chu thu dọn đồ đạc đi đến Tây Nguyên. Tây Nguyên là nơi Trì Nhất Hiên sống, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ dạy riêng cho Trì Nhất Hiên. Nhưng nội dung của bài giảng không phải là về kiến

thức mà là để dạy cho hắn đường lối của hoàng đế. Trì Nhất Hiên phải có ý thức làm hoàng đế và có đủ ý thức tự bảo vệ mình để những sự việc sau này có thể diễn biến thuận lợi.

Nếu giúp đỡ một vị vua tầm thường, dù Gia Cát có tái sinh cũng không thể làm được. May mắn thay, Trì Nhất Hiên vẫn còn trẻ, nên vẫn còn thời gian để từ từ thấm nhuần chân lý này vào trong hắn.

Hạ Chu muốn lén lút đi, tự nhiên không thể công khai. Trên đường đi cậu chú ý tới chung quanh, thấy không có ai để ý tới mình, liền tăng tốc bước về phía Tây Nguyên.

Mãi đến khi bước vào cổng Tây Nguyên, Tiêu Bác đi theo mới thò đầu ra từ phía sau khu rừng.