Quyển 6: Chương 1: Tôi là thầy đế sư, dậy các hoàng tử, nhưng nam chính thực ra là ...

Khi Hạ Chu định thần lại thì phát hiện mình đang ngồi trước một cái bàn lớn, chiếc bàn này làm bằng gỗ, nhìn có vẻ rất quý giá, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm của cây bách. Một tờ giấy trắng được trải ra trên bàn, dùng tạ ép cẩn thận, bên cạnh đựng bút chứa đầy các loại bút lông lớn nhỏ và những viên mực để mài mực. Cậu lại nhìn lên và thấy những tòa nhà xung quanh đều cổ kính, sang trọng và tinh tế, trông không giống thời hiện đại mà trái lại giống như đang ở trong một cung điện cổ xưa nào đó.

Hạ Chu sửng sốt một chút, đây là diễn kịch sao? Hoặc thế giới này là cổ đại.

Nhưng đúng lúc này, phía dưới có một giọng nói rụt rè vang lên: “Đại nhân, sao ngài không nói nữa?”

Hạ Chu cúi đầu, nhìn thấy ngồi trước mặt mình có ba đứa bé, chừng năm sáu tuổi, mặc quần áo đắt tiền, trên đầu đội vương miện vàng, nhìn không giống người thường. Mà ba đứa trẻ này nhìn rất giống nhau, mơ hồ có thể thấy bọn chúng được tạc từ cùng một khuôn, nhưng nét mặt lại hơi khác nhau, bọn họ là ba anh em sao?

Hạ Chu nhìn thấy trong tay cậu đang cầm một cuốn sách, có lẽ đang giải thích nội dung trong đó. Dù chưa biết gì nhưng có lẽ cậu cũng có thể đoán được mình là thầy của bọn họ.

Văn tự trong sách khó hiểu, giống như chữ Hán cổ, cũng không phải là thứ cậu từng học qua, nhưng Hạ Chu lại hiểu rõ, thậm chí còn nói rất hùng hồn, hiển nhiên đây là trí nhớ và kiến

thức của nguyên chủ.

Nhân cơ hội này, Hạ Chu yêu cầu hệ thống cung cấp cốt truyện.

Hóa ra đây thực sự là một thế giới cổ đại và đất nước tên là Tấn. Nguyên chủ tên là Ninh Chu, cậu ta từ nhỏ đã rất tài năng, được mọi người coi là thần đồng. Ở thời đại này, mười hai tuổi có thể tham gia kỳ thi khoa học, vì vậy Ninh Chu năm mười tuổi đã thi đình, mười hai tuổi đã đỗ khoa thi, mười năm tuổi đạt giải cao nhất hương, vượt qua tất cả các bài kiểm tra. Cậu ta không chỉ là học giả số một trẻ nhất thời hiện đại mà còn có vinh dự đứng thứ ba trong khoa thi hoàng gia, có thể nói là chưa từng có và chưa từng có. Vì vậy, cậu ta vào cung năm mười sáu tuổi, đặc biệt được thăng làm Thái sư, chuyên môn dạy bảo cho các hoảng tử.

Hạ Chu nhận được cái này, liền nhìn xem chính mình tay. Quả nhiên, thân thể này còn rất trẻ, đây chính là bàn tay của một thiếu niên. Có một số vết chai trên đầu ngón tay do học tập lâu năm, nhưng nhìn chung, những bàn tay này rất mỏng manh và trông chúng không giống như đã làm việc gì nặng nhọc.

Thì ra hiện tại cậu ta đang ở trong Học viện Hoàng gia, ba đứa trẻ trước mặt này hóa ra lại là hoàng tử!

Hạ Chu tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, ba hài tử này là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử. Hoàng đế ngày nay thích mỹ nhân, hậu cung cũng có rất nhiều mỹ nhân, cho nên người thừa kế của ông ta sẽ rất nhiều cũng không có gì ngạc nhiên. Bất quá, đây cũng không hẳn là chuyện tốt, dù sao trong hậu cung tranh đoạt sủng ái rất nhiều, âm mưu cũng không ít, cho nên hài tử sống sót cũng không có bao nhiêu. Mặc dù sau này hoàng đế nhận ra có điều gì đó không ổn và nghiêm cấm việc tranh đấu trong hậu cung nhưng kết quả vẫn không có hiệu quả. Dù sao những phi tần này đều có gia tộc đứng sau, cha và anh em phần lớn đều là quan trong triều, tham gia vào việc triều chính nên sẽ chỉ đạo các cô con gái vào cung hầu hạ hoàng đế. Nếu là một hoặc hai người thì có thể sẽ có cách ngăn chặn, nếu mọi người cùng nhau chiến đấu, liệu có thể gϊếŧ hết được không?

Dù chưa đến mức người thân của đều tham gia chính trị nhưng tình hình này cũng đủ khiến hoàng đế khó chịu. Đặc biệt là sau cái chết của hoàng hậu, hoàng đế trở nên chán nản, không quan tâm nhiều đến chuyện hậu cung, bây giờ thậm chí còn cho rằng đây có thể là định mệnh, nếu có hoàng tử nào có thể đứng ra đấu tranh khốc liệt thì sẽ có tư cách kế vị ông ta ngai vàng.

Hạ Chu đọc xong những dòng này không nói nên lời, khó trách những hoàng tử này tuổi còn trẻ như vậy lại phải vào học viện hoàng gia, không chỉ mẹ ruột tranh giành sủng ái, mà con trai cũng phải tranh giành danh tiếng.

Theo thông lệ, hoàng tử kế vị ngai vàng phải trải qua cuộc sống khốn khổ, nhưng cũng phải có tấm lòng nhân hậu, tốt nhất là được sự giúp đỡ của quý nhân thì cuối cùng mới có thể đánh bại các hoàng tử khác và nổi bật. Hạ Chu cảm thấy cậu nhất định có nguyên nhân nào đó đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ba vị hoàng tử này có một người trong tương lai làm hoàng đế.

Cậu nhìn thoáng qua thì phát hiện Từ tứ hoàng tử còn nhỏ, rất nghịch ngợm, trong lớp không chịu nghe lời. Ngũ hoàng tử tính tình rụt rè, tư chất không tốt lắm, nhưng lại miễn cưỡng siêng năng, chính nó vừa mới lên tiếng. Thất hoàng tử khá thông minh, nhưng lại ương ngạnh và kiêu ngạo, thậm chí vì địa vị cao mà coi thường người quê mùa.

Thành thật mà nói, Hạ Chu đều không muốn chọn một trong ba. Nhưng cậu biết, nhiệm vụ ở thế giới này sẽ không đơn giản như vậy: [Hệ thống, nam chính là ai?]

Cũng may hệ thống không để cậu đoán: [Ngũ hoàng tử là nam chính.]

Hạ Chu thở dài, Ngũ hoàng tử lại là người cậu ít muốn lựa chọn nhất. Không phải cậu nhất định phải dựa vào tư chất đánh giá người, mà là nếu hoàng đế không thông minh, như vậy con đường này nhất định khó khăn, tương lai sẽ gặp phải nhiều âm mưu hơn, chưa chắc có thể tự bảo vệ mình. Tứ hoàng tử tuy rằng nghịch ngợm, thất hoàng tử kiêu ngạo, nhưng bọn họ vẫn còn trẻ, còn có cơ hội sửa sai. Chỉ có tài năng là bẩm sinh, tuy siêng năng có thể bù đắp cho sự yếu đuối nhưng đó là đối với người bình thường. Đối với những người sinh ra trong gia đình hoàng gia, đặc biệt là ở nơi mà tranh chấp trong cung đình quá khốc liệt, bất kỳ hoàng tử nào không làm việc chăm chỉ và siêng năng để cứu lấy mạng sống của mình thì phẩm chất chính là chìa khóa lớn nhất dẫn đến thành công của họ khi làm vua hay kẻ bại trận.

Hạ Chu đại khái có thể đoán được nhiệm vụ này là gì: "Vậy nhiệm vụ của tôi ở thế giới này là gì?"

[đương nhiên là giúp nam chính lên ngôi và giúp hắn ta vượt qua mọi khó khăn.]

Hạ Chu lại thở dài, khó trách cậu lợi hại như vậy, đến đây là trợ giúp hoàng đế, giúp hắn ngăn chặn mọi âm mưu.

Vì có quá nhiều hoàng tử nên Hạ Chu không thèm nhớ tên của họ mà chỉ tập trung vào vị hoàng tử thứ năm. Nhà Tấn họ Trì, ngũ hoàng tử tên là Trì Nhất Hiên, mẹ là con gái của quan thần Chu Thao, tên là Chu Tố Tâm. Các quan lại học giả thời Tấn tuy có chức vụ chính thức nhưng địa vị của họ không cao và chỉ đóng vai trò phụ tá. Khi Chu Thao có thể đưa con gái vào cung làm phi, ông ta đã trải qua nhiều tầng quan hệ. Chu Thao tuy không phải là quan chức cấp cao nhưng tài năng không bằng cấp trên mà hơn cấp dưới. Vì vậy, Chu Tố Tâm từ khi sinh ra đã được nuôi dạy như một tiểu thư, tính tình ôn hòa dễ chịu, không có tính kiêu ngạo và ương ngạnh của một tiểu thư.

Tổ tiên nhà họ Chu từng gặp tai họa, bị gài bẫy, suýt nữa liên lụy đến cửu tộc, sau này may mắn phát hiện ra chân tướng, tai họa đã biến thành thảm họa. Chính vì trải nghiệm ly kỳ này mà Chu Thao hiểu được tầm quan trọng của quyền lực và muốn leo lên. Chu Tố Tâm vẫn luôn nghe lời cha, khi biết nếu có thể chọn mình làm phi sẽ có ích cho cha, cô không hề do dự mà đi.

Tuy nhiên, Chu Thao đã chọn cô, nhưng với tính khí thất thường và không có sự hỗ trợ từ thế lực gia đình, cô chỉ bị ức hϊếp trong cung. Cô mới vào cung cái gì cũng không hiểu, quả thực bị người khác ức hϊếp thảm hại, nhưng lại không thể nói cho gia đình biết, chỉ có thể chấp nhận nhục nhã, nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ có thể được hoàng đế sủng ái và bay trên cành cây để trở thành phượng hoàng. Tuy nhiên, trong cung có rất nhiều mỹ nữ, tuy nàng có thể chơi cờ, thư pháp và hội họa nhưng chưa từng học qua chiêu trò nào để quyến rũ. Trong hậu cung có vô số mỹ nữ, huống chi là cả thị nữ, hoàng đế có lẽ còn không nhận ra nàng.

May mắn thay, cô vẫn còn chút may mắn, nhờ sự giúp đỡ của thị nữ bên cạnh, cuối cùng cô cũng tình cờ gặp được hoàng đế trong ngự hoa viên và lọt vào mắt xanh của ông.

Sau khi mang long thai, tuy mẫu thân quý giá hơn hài tử nhưng cuối cùng cô cũng hiểu được hậu cung rất nguy hiểm, ai cũng muốn cô chết, kể cả đứa con trong bụng cô. Theo tính tình hiền lành của cô, không thể tranh giành với người khác nên cô đóng cửa lại, tuyên bố mình bị bệnh và trốn cho đến khi sinh con.

Tính cách của Chu Tố Tâm là người không đánh không giành giật nên có thể hình dung rằng Trì Nhất Hiên sẽ không đi đến đâu. Hắn đã hình thành tính khí rụt rè như vậy kể từ khi ở với mẹ từ khi còn nhỏ. Đặc biệt, mẫu thân hắn sợ hắn bị gϊếŧ trong cung, không cho hắn đi đâu khác ngoài Hoàng cung học tập, nên hắn càng sợ mất mạng.

Hạ Chu mặc dù biết nam chính trước mắt có thể không phải người mình quen biết, nhưng vẫn có chút mong đợi không giải thích được, liền hỏi hắn mấy câu.

Không ngờ học sinh luôn sợ giáo viên, Trì Nhất Hiên không trả lời được, dường như đang khóc. Đâu là bộ dáng mà nam chính ở thế giới trước không nên có.

Tứ hoàng tử và thất hoàng tử còn nhỏ, không giấu được tâm tư, tuy rằng không nói lời nào ngắt lời, nhưng trên mặt bọn họ đều tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, giống như đang nhìn kẻ ngốc.

Hạ Chu trong lòng thở dài, không muốn hắn trả lời.

Cậu vừa mới đến, cũng không biết nhiều tình huống trong cung, nhất thời không biết, sau khi tan học, cậu mời tam hoàng tử rời đi.

Nguyên chủ tuy rằng nắm giữ chức vụ Thái sư nhưng rốt cuộc cậu cũng không có thực quyền. Vì vậy, cậu không thể can thiệp vào chuyện triều đình, nhất định phải bắt đầu từ những phi tần và hoàng tử này.

Nguyên chủ bình thường chỉ cần dạy các hoàng tử bài tập về nhà, nên buổi sáng có lớp, buổi chiều cũng được. Nhưng Ninh Chu vẫn quen ở lại học viện Hoàng gia đến hoàng hôn, để cho các hoàng tử có vấn đề gì có thể tùy thời tới tìm cậu.

Hạ Chu theo thói quen của nguyên chủ, ở lại cho đến khi mặt trời lặn. Cậu thu dọn bàn làm việc, đóng cửa lại và đi về phía nơi ở của mình.

Hoàng đế trân trọng tài năng của cậu và đối xử rất lịch sự nên đã sắp xếp cho cậu một phủ.

Hạ Chu phải đi bộ nửa tiếng mới về đến nơi ở, trên đường đi sẽ đi ngang qua một sân cung điện rất lớn. Không biết trong sân cung điện này có ai ở, trên đó không có tấm bảng nào, trong sân cỏ dại mọc um tùm, cũng không có người dọn dẹp. Vốn tưởng rằng nơi này không có người ở, nhưng hôm nay cậu gặp được một cậu bé ở ngoài sân có tường bao quanh.

Thiếu niên này ước chừng bảy tám tuổi, mặc thường phục, ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác nhìn mọi người.

Hạ Chu vốn tưởng rằng thiếu niên này là một thái giám trẻ tuổi trong cung điện nào đó, nhưng quy định về quân phục trong cung rất nghiêm ngặt, đặc biệt đối với những người hầu như thái giám và cung nữ, khi đi lại trong cung không được phép mặc thường phục. Nhưng nếu hắn là con trai của một vị quan trong triều đình thì không thể nào đột nhập vào một nơi xa xôi hoang vắng như vậy. Vốn cậu vốn muốn hỏi, nhưng vừa định nói, không ngờ thiếu niên nhìn thấy hắn liền quay người bỏ chạy, huýt sáo trèo lên tường.

"Này, cậu..." Hạ Chu nhìn thấy thiếu niên trèo lên bức tường cao như vậy, liền muốn dặn dò cậu bé phải cẩn thận.

Nhưng có lẽ cậu bé tưởng muốn ngăn cản nên đã nhảy khỏi bức tường cao rồi bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

Hạ Chu nhìn qua cửa sổ trên tường, sau này mới nhận ra trong sân này có người ở. Hắn là ai?