Tư Viện cảm giác có thứ gì đó đang ra vào trong tiểu huyệt, cô đột nhiên bừng tỉnh, thấy Ôn Đình Sơn đang nằm trên người mình. Hai chân cô thì mở rộng, nghênh đón người đàn ông ra vào, muốn dâʍ đãиɠ bao nhiêu có dâʍ đãиɠ bấy nhiêu.
Cô hoảng sợ, chống tay đẩy Ôn Đình Sơn. Ôn Đình Sơn lại nhẹ nhàng khống chế cô, ấn hai tay sang hai bên, liếʍ môi cô cười khẽ: “Tỉnh rồi à?”.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại lan tràn, trong đầu cô hiện lên khung cảnh điên cuồng đêm qua. Cô vốn tưởng rằng đó chỉ là mơ, bản thân trong mơ quyến rũ biết bao, tựa như yêu tinh ôm lấy đàn ông điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Ai mà ngờ được khi tỉnh dậy lại là sự thực. Chiếc giường lớn màu đỏ trong mơ, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy và ái muội, thậm chí trong không khí còn tràn ngập mùi hương đặc biệt chỉ xuất hiện sau khi nam nữ làʍ t̠ìиɦ.
Tư Viện vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhấc chân muốn đá hắn, thế nhưng người đàn ông đang hung hăng chiếm lấy cô, vậy nên thay vì đá được hắn thì càng giống như cô chủ động kẹp chặt hai chân, nghênh đón hắn ra vào.
“Ôn Đình Sơn, anh điên rồi!”
Ôn Đình Sơn dùng sức tàn nhẫn ch*ch: “Mới vừa tỉnh đã có sức lực lớn như vậy, xem ra tôi vẫn còn làm quá nhẹ.” Cùng đó là những cú nhấp thật mạnh, âm thanh túi trứng đập trên âʍ ɦộ ngày càng lớn, nóng rực chí mạng.
“Anh không thể như vậy… A… Không thể đối xử với tôi như vậy.” Điều đầu tiên cô nghĩ đến là Mễ Lạc, nếu như Mễ Lạc biết cô và Ôn Đình Sơn tằng tịu với nhau, cô nào còn mặt mũi nhìn người nữa?
Ôn Đình Sơn nghe vậy lại không vui, trói tay cô lại bằng sợi dây mềm ở đầu giường, siết chặt eo cô, hung hăng va chạm từng chút một: “Không thể như thế? Chẳng lẽ cô đã quên tối hôm qua câu dẫn tôi thế nào sao.”
Tư Viện một mực phủ nhận: “Tôi không có, anh nói bậy.”
Ôn Đình Sơn cầm lấy chiếc điều khiển từ xa bên mép giường, hướng vào gương click mở, ai mà ngờ được mặt gương to lớn kia lại là màn hình.
Trên màn hình, Tư Viện thấy cô uống rượu xong thì chủ động câu dẫn Ôn Đình Sơn, chủ động hôn môi anh, lại chủ động mở chân ra, quỳ gối dưới tủ rượu, dâʍ đãиɠ đung đưa mông cầu xin hắn ch*ch mình.
Hiệu ứng âm thanh trong mật thất cực kì tuyệt vời, tái hiệu lại tiếng kêu dâʍ đãиɠ của cô rất rõ ràng: “Cho tôi, cầu xin anh cho tôi.”
Ôn Đình Sơn ác ý dùng qυყ đầυ nghiền tiểu huyệt của cô: “Bé dâʍ đãиɠ, mới chỉ qua một đêm mà đã quên chuyện xấu mình làm rồi.”
“Không…. Tôi… Tôi không có.” Tư Viện hoảng loạn nhìn hắn, cảm thấy xấu hổ vô cùng, khóe mắt thậm chí bắt đầu rơi lệ: “Tắt đi, cầu xin anh tắt đi.”
Ôn Đình Sơn sẽ đồng ý sao?
Không, hắn rất thích xem video như vậy, điên cuồng ch*ch cô.
Ôn Đình Sơn đặt cô ở tư thế quỳ xuống, ép cô nhìn về phía màn hình: “Cô bé, nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của cô kìa, rõ ràng rất hưởng thụ việc bị tôi làm, vì sao lại không thừa nhận.”
“Tôi…. Đó là do tôi uống say.” Tư Viện vội tìm lấy cái cớ cho mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt khiến cô biết mình vô sỉ đến mức nào. Cô phẫn nộ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ôn Đình Sơn: “Cho dù là tôi dụ dỗ anh, nhưng…. Nhưng anh lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Biết rõ cô say mà còn cùng cô quấn lấy nhau, hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Ôn Đình Sơn lại thoải mái hào phóng thừa nhận: “Đúng là tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nếu cô đã chủ động, sao tôi lại phải từ chối.”
Hắn vỗ mạnh một cái vào mông cô, nhìn tiểu huyệt phấn nộn cố gắng phun ra nuốt vào côn th*t của mình, cười lạnh nói: “Sao nào, định đẩy hết sai lầm lên đầu tôi, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục làm bạn bè với Mễ Lạc?”
Tâm tư bị chọc thủng khiến Tư Viện xấu hổ không dám nhìn hắn. Việc đã đến nước này, cô thực sự không còn mặt mũi nào để ở lại nữa, hôm nay bắt buộc phải rời khỏi đây thôi.
Ôn Đình Sơn lại giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, kéo người tới mép giường, tách hai chân cô ra rồi hung hăng cắm vào, vừa cắm vừa dùng sức xoa bóp ngực cô: “Dù cho sự việc xảy ra là do cô câu dẫn tôi, nhưng trò chơi nếu đã bắt đầu, khi nào, chỉ có thể do tôi định đoạt.”
Hắn hung tợn đâm tới chỗ sâu bên trong, cùng cô kề da kề thịt, bóp cằm cô ép nhìn thẳng vào hắn, nói với giọng điệu hung dữ: “Tư Viện, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ làm cô bao nhiêu tùy thích, đừng nghĩ đến chuyện trốn, nhớ kỹ.”
Tư Viện đương nhiên không cam lòng, còn chưa kịp phản bác thì Ôn Đình Sơn lại nói: “Hoặc là, cô muốn tôi làm trò ch*ch cô trước mặt Mễ Lạc, để cô ấy biết cô dụ dỗ chồng cô ấy thế nào, côn th*t của anh ta làm cô dục tiên dục tử đến mức nào, không khép chân được, hử?”
“Không cần!” Cô sợ hãi cực kỳ, chuyện đáng xấu hổ như vậy, sao hắn dám để Mễ Lạc biết. Cô mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước, hung hăng trừng hắn: “Mễ Lạc là vợ anh, sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Ôn Đình Sơn cười to, cũng không định giải thích, nếu bị bại lộ thì nào còn lạc thú của yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Hắn nói: “Người phụ nữ như cô ấy tôi có thể đổi bất cứ lúc nào. Nhưng cô đấy, nếu không sợ nhìn cô ấy hai bàn tay trắng, cô có thể nói chuyện này ra, khiến cô ấy tới gây sự với tôi. Để xem rời khỏi tôi thì cô ấy còn có gì.”
Mức độ vô sỉ của hắn làm Tư Viện kinh hãi, cô vốn tưởng giữa họ có tình yêu, Mễ Lạc biểu hiện ra ngọt ngào vui sướиɠ cũng không hề giống như làm bộ làm tịch. Nhưng hôm nay xem ra, Ôn Đình Sơn không biết có bao nhiêu nợ phong lưu ở bên ngoài, cô bất quá chỉ là một trong những món đồ chơi của hắn ta mà thôi.
Cô không biết Mễ Lạc có biết được hay không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, là bạn thân của Mễ Lạc, cô nhất quyết không thể phản bội cô ấy. Cảm giác đau đớn khi bị người thân thiết nhất với mình phản bội, hơn ai hết cô là người hiểu rõ nhất.
Nghĩ vậy, Tư Viện thấp giọng cầu xin: “Xin anh, đừng nói cho cô ấy được không.”
Ai quan tâm, ai đã bị lợi dụng.
Ôn Đình Sơn cười: “Vậy cô cầu xin tôi đi.”
“Xin anh cái gì?” Tư Viện khó hiểu.
Ôn Đình Sơn cúi người xuống, ghé vào bên tai cô, ác liệt nói: “Cầu xin tôi làm chết cô.”
Tư Viện đỏ mặt, quay đầu đi muốn từ chối. Ôn Đình Sơn dừng lại, rút côn th*t ra ngoài, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh bấm số của Mễ Lạc, muốn gọi video với cô ấy, hắn thậm chí còn cố ý để Tư Viện nhìn thấy.
Tư Viện luống cuống, vội cướp lấy điện thoại của hắn ném ra xa: “Anh làm gì vậy!”
Ôn Đình Sơn nhìn cô, cười lên cực kì tuấn mỹ, cũng hết sức xấu xa.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Tư Viện cúi đầu không dám nhìn hắn, nói ra câu kia nhỏ như muỗi kêu.
Ôn Đình Sơn thò người qua: “Nói bé quá, không nghe thấy.”
Tư Viện chỉ có thể lặp lại lần nữa.
Ôn Đình Sơn vẫn nói chưa nghe thấy.
Tư Viện bất đắc dĩ, chỉ có thể bực bội trừng mắt nhìn hắn, cầu xin: “Xin anh…. Làm chết tôi.”
Ôn Đình Sơn cuối cùng mới vừa lòng, đẩy cô xuống, tách hai chân cô ra rồi mạnh mẽ đi vào, đắc ý nói: “Như cô mong muốn.”
Tư Viện dang rộng hai chân, tùy ý để người đàn ông vào ra đùa bỡn, so với nửa mơ nửa tỉnh đêm qua, cảm giác lần này càng rõ ràng, cũng càng đòi mạng. Thứ đó của Ôn Đình Sơn to lớn thô dài, khiến cô không kìm được mà rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, cho dù bản thân đã nhiều lần cố kìm nén, nhưng vẫn bị hắn ch*ch đến mức d*m thủy giàn giụa, mất hết lý trí.
Ôn Đình Sơn kéo dài thật lâu, ước chừng làm cô ba tiếng đồng hồ thì mới bắn ra. Tư Viện không khỏi so sánh hắn với Hàn Túc, Hàn Túc quả thực còn không được coi là đàn ông.
Ôn Đình Sơn thậm chí bất chấp cô ngăn cản, ngang ngạnh muốn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong cơ thể cô, dù cho cô bằng lòng dùng miệng đi chăng nữa: “Không kịp, lần sau lại cho cái miệng nhỏ bên trên ăn no.”
Cả ngày nay cô không thể đi ra ngoài, Ôn Đình Sơn căn bản không thả người, cứ như vậy để cô làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© trong mật thất. Mễ Lạc gọi điện tới, cô lấy cớ đã đi làm sớm, không có ở nhà.
Trong lòng cô dự định chờ Ôn Đình Sơn đi công tác, bản thân ngay lập tức rời khỏi đây.
Ôn Đình Sơn nghe xong suy nghĩ của cô, cũng không vạch trần, cảm thấy trò chơi mèo vờn chuột như thế này cũng rất thú vị.