* * * * *
Quả nhiên không ai hiểu con bằng cha mẹ.
Mờ sáng hôm sau, Dư Tiểu Phàm dẫn theo hai tỳ nữ âm thầm rời khỏi Dư gia trang. Lúc tối nàng đã vào phòng của cha, trộm lấy Cái bang trúc phù. Với vật này, nàng có thể dò hỏi bọn hóa tử về tung tích chàng thư sinh áo trắng.
Thực ra thì dẫu không có Trúc lệnh phù trong tay, đệ tử Cái bang cũng hết lòng tôn kính Dư tiểu thư.
Năm năm trước, Tổng đàn Cái bang gặp hỏa tai, Giang Nam Thần Kiếm đã tặng bang hội này một ngàn lượng vàng để tái thiết. Nghĩa cử này đã khiến Cái bang cảm kích, phong tặng danh hiệu trưởng lão danh dự cho Dư trang chủ.
Trước tiên, Dư Tiểu Phàm đến Phân đà Cái bang, yêu cầu Phân đà chủ diều tra lộ trình của Tây Môn Sĩ Mệnh.
Chỉ nửa canh giờ sau, lão đã phúc đáp rằng :
- Chiều hôm qua, một nam nhân bạch y tuổi tam thập đã rời thành Hàng Châu qua cửa nam, vượt sông Tiền Đường, đi về hướng Tây. Chàng ta cưỡi một con ngựa đen tuyền.
Tây Hồ Tiên Nữ mừng rỡ, thưởng cho gã Phân đà chủ trăm lượng bạc rồi lên đường ngay.
Nhưng tiếc rằng bọn hóa tử đã lầm lẫn, khiến Dư Tiểu Phàm đi sai đường. Thực ra sau khi rời Dư gia trang, Tây Môn Sĩ Mệnh đã trở về khách sạn thay áo rồi khoác bọc hành lý đi về hướng ngọn núi phía bắc Tây hồ.
Chàng phi thân lêи đỉиɦ ngọn núi thấp, tìm đến một ngôi đạo quán cổ kính. Tấm bảng trên cửa tam quan đã phai nhạt vì mưa gió, chỉ còn lờ mờ mấy chữ “Toàn Chân đạo quán”.
Sĩ Mệnh đứng trước cánh cổng đóng kín, gọi lớn :
- Đại sư huynh! Tiểu đệ theo di mệnh của tiên sư đến bái kiến.
Từ trong, một đạo sĩ già, tuổi độ bát tuần, râu tóc bạc trắng bước ra. Lão mở cửa, buồn rầu bảo :
- Té ra ân sư đã tạo hóa. Sư đệ vào đi.
Người này chính là Tùy Vân đạo trưởng, đại đệ tử của Thiên Hạc chân nhân.
Sĩ Mệnh lặng lẽ đi theo lão vào căn trúc xá, mé hữu đại điện. Đạo trưởng bảo sư đệ an tọa rồi hỏi :
- Ân sư đã quy tiên lâu chưa?
- Bẩm đại sư huynh, người đã khuất núi đúng đêm rằm tháng tư vừa rồi.
Tùy Vân nhìn người tiểu sư đệ với vẻ yêu thương, chậm rãi nói :
- Phải chăng ân sư đã dặn sư đệ đến đây gặp ta để hỏi về thân thế?
Sĩ Mệnh cắn răng gật đầu :
- Thưa phải, trước khi cưỡi hạc, ân sư mới thổ lộ rằng lai lịch của tiểu đệ rất bi thảm và có nhiều uẩn khúc Người dạy tiểu đệ đến gặp sư huynh để tìm hiểu.
Tùy Vân đạo trưởng rót trà, nhấp một hớp rồi buồn bã kể lại chuyện hai mươi năm trước :
- Lệnh tôn nguyên là hình bộ thượng thư Tây Môn Thường, tham chính từ thời vua Minh Hiến Tông. Đến năm Chính Đức thứ ba đời vua Minh Võ tông, thiên tử sủng ái tên yêu hoạn Lư Cẩn, người liền dâng sớ dàn hặc. Võ tông không nghe nhưng cũng chẳng trách phạt bậc trung thần. Từ đó họ Lưu đem lòng thù hận lệnh tôn. Năm sau, đê sông Hoài bị vỡ, thiên tử truyền chỉ phát chuẩn. Lưu Cẩn liền tiến cử lệnh tôn phụ trách việc này. Nào ngờ, đoàn thuyền từ Bắc Kinh xuôi Nam, vừa qua khỏi Từ Châu đã bị tập kích. Hơn trăm tên bịt mặt võ công cực kỳ lợi hại đã lợi dụng bóng đêm, dùng thuyền nhỏ tấn công. Vì quá bất ngờ nên quan quân chẳng kịp trở tay. Ta vốn là bạn vong niên tri kỷ của lệnh tôn nên cũng đi theo hộ tống. Nhưng bản lãnh của bốn tên cầm đầu lợi hại phi thường, trong chớp mắt đã gϊếŧ được lệnh tôn, lệnh mẫu. Ta cũng bị trúng một kiếm nên đành ôm sư đệ nhảy xuống sông đào tẩu. Năm ấy sư đệ đã bảy tuổi, nhưng vì bị một tên vung chưởng đánh phớt qua đầu nên mê man bất tỉnh, quên cả chuyện quá khứ. May nhờ tiên sư hết lòng cứu chữa nên mới thoát chết. Người lại yêu mến cốt cách của sư đệ nên mới nhận làm đệ tử.
Tây Môn Sĩ Mệnh run rẩy gạt nước mắt hỏi :
- Nhưng vì sao mãi đến hôm nay sư phụ mới cho tiểu đệ biết sự thực?
Tùy Vân đạo trưởng thở dài :
- Tên khốn kiếp Lưu Cẩn chính là kẻ chủ sự vụ huyết án bày. Bọn bịt mặt đêm ấy đã gϊếŧ sạch quan quân, cướp đi hai vạn lượng bạc, phi tang thi hài phu thê hình bộ thượng thư và phao tin lệnh tôn cấu kết với cường đạo cướp bạc bỏ trốn. Lưu Cẩn vịn vào cớ này, hết lời sàm tấu. Minh Võ Tông hôn ám liền nghe lời lão, xuống chỉ truy nã Tây Môn Thường. Do đó, ân sư và ta đâu dám cho sư đệ biết ẩn tình. Mãi đến năm ngoái vua Minh Thế tông mới xét lại vụ án, hủy bỏ hình phạt năm xưa, cho phép giòng họ Tây Môn được thi cử làm quan. Lưu Cẩn đã chết từ mười năm trước nhưng bọn bịt mặt vẫn vón đó, nhiệm vụ của sư đệ là tìm ra bọn chúng.
Sĩ Mệnh hỏi lại :
- Đại sư huynh đã từng giao đấu với chúng, vậy có nhận ra chút manh mối nào không?
Tùy Vân trầm ngâm :
- Ta và tiên sư đã bàn bạc rất nhiều, cuối cùng kết luận rằng có bàn tay của ba trong số Ngũ đại hung thần Nhưng người thứ tư mới là kẻ đáng sợ, chỉ vài chục chiêu đã đả thương được ta.
Sĩ Mệnh cười nhạt :
- Tiểu đệ khổ luyện gần hai mươi năm nay, không sợ bất cứ ác thú nào. Chỉ cần bắt được một trong ba lão ác nhân, sẽ tra khảo ra những tên còn lại.
Tùy Vân mỉm cười :
- Ta biết sư đệ đã bẩm thụ hết chân truyền của tiên sư, võ công còn cao hơn cả ta. Nhưng nhớ câu “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Bọn ác nhân đều cực kỳ gian xảo, thủ đoạn tàn độc, ti tiện. Sư đệ đừng chủ quan mà phụ lòng kỳ vọng của ân sư.
Sĩ Mệnh toát mồ hôi, chỉnh sắc thưa :
- Tiểu đệ nóng giận nên lỡ lời, thực lòng chẳng dám quên những lời giáo huấn của tiên sư.
Chàng phục xuống, lạy chín lạy, kính cẩn nói :
- Không ngờ đại sư huynh lại là bằng hữu của tiên phụ cũng là người cứu mạng cho tiểu đệ. Chín lạy này để tỏ lòng kính ngưỡng. Nay sư phụ đã cưỡi hạc về trời, đại sư huynh chính là trưởng bối thay quyền, mong người hết lòng dạy dỗ.
Tùy Vân đỡ chàng lên, ôm vào lòng, cười ha hả :
- Ngày xưa, ngươi vẫn thường ôm cổ ta gọi bằng Mã bá bá. Không ngờ nay lại là bạn đồng môn.
Đã đến bữa ăn chiều, Tùy Vân dọn cơm chay và rượu ngon cho hai người thù tạc. Sĩ Mệnh ở lại một đêm, ôm lấy đại sư huynh mà trò chuyện.
Sáng ra, Tùy Vân trao cho đệ một thanh đoản kiếm rất kỳ lạ. Chuôi kiếm dài, lưỡi có bản lớn hơn trường kiếm, nhưng lại chỉ ngắn độ gang tay. Gần mũi kiếm có hai ngửi chạy giáp vòng, mỗi ngửi lại có một nốt lồi tròn nhỏ bằng hạt đậu đen.
Đạo trưởng cười bảo :
- Sư phụ chúng ta là thần nhân nên chỉ cần một thanh trúc là đủ. Nhưng sư đệ, công lực non kém tất phải có kiếm mới phát huy được tinh túy của pho Hạc Vũ kiếm pháp. Thanh Tam Tiết kiếm này tuy không phải là thần vật nhưng cũng rất sắc bén và tiện dụng.
Nói xong, ông bấm vào nút cơ quan ở chuôi, thanh kiếm bỗng dài thêm một gang, bấm lần nữa thì thanh kiếm trở thành trường kiếm. Tùy Vân vung kiếm đâm vào cột gỗ. Mũi kiếm ngập sâu mà hai đoạn kia vẫn không thụt vào. Đạo trưởng rút ra, lần lượt nhấn vào hai hạt thép trên lưỡi kiếm, đẩy từng đoạn vào.
Sĩ Mệnh thấy Tam Tiết kiếm được bố trí cơ quan tinh xảo, chàng hân hoan nhận lấy và hỏi lại :
- Từ đâu mà đại sư huynh có bảo vật này?
Tùy Vân cười đáp :
- Sáu năm trước, trên đường từ Hoàng Sơn về Hàng Châu, ta gặp một tên cường đạo dưới chân núi Xích Thành. Gã đang cướp bóc bọn lái buôn liền bị ta gϊếŧ chết. Thấy thanh kiếm ngộ nghĩnh, ta đem nhặt về, định bụng sẽ tặng cho sư đệ.
Sĩ Mệnh cảm động, xiết chặt tay đạo trưởng rồi quay gót. Chàng xuống núi, vượt Đại Vận hà đi về hướng Tây. Bên kia sông là một trấn lớn. Chàng ghé vào dùng điểm tâm. Mua một con ngựa hồng phi nước đại.
Sĩ Mệnh tuy không phải là đạo sĩ nhưng đã quen chay tịnh hai mươi năm nay. Chàng thấm nhuần tinh thần đạo giáo, tâm hồn trong sáng, siêu thoát nên mối huyết thù không tạo thành sát khí trên nét mặt, mà chỉ khiến ánh mắt thêm buồn.