Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Tiểu Phàm rùng mình lo sợ. Cả võ lâm đều biết lão có đến mấy chục nữ đệ tử và họ cũng chính là đồ chơi của lão.

Nàng gượng cười :

- Đa tạ lòng ưu ái của tiền bối. Tiếc là tiểu nữ đã có gia học họ Dư.

Cổ Hào cười rộ :

- Chút võ nghệ tầm thường của Dư Tâm Nhiên nào có ra gì mà nàng nhắc đến. Ta đã quyết ý, nàng đừng phản kháng uổng công.

Dư Tiểu Phàm biết không thể đấu dịu, nàng căm hận chỉ mặt lão ma :

- Cổ Hao! Lão đừng tưởng có thể đem chút ác danh ra mà uy hϊếp được bổn cô nương. Ta thà chết chứ không theo lão.

Dứt lời, nàng rút kiếm ra chém liền, chiêu kiếm cực kỳ hiểm ác và nhanh nhẹn. Nhưng Hồng Bào Tôn Giả chỉ nhếch mép cười nhạt, vung song thủ giải phá.

Tay áo lão như con linh xà quấn chặt lấy bảo kiếm, giật phăng khỏi tay Tiểu Phàm. Bàn tay tả điểm nhanh lên người nữ nhân.

Tây Hồ Tiên Nữ bị điểm trúng huyệt đạo, đứng im như tượng gỗ. Đôi mắt đẹp tràn lệ, tỏa ánh bi phẫn, oán hận. Nàng bị phong tỏa cả Á huyệt nên không thể chửi mắng được, cơn giận dữ làm phập phồng đôi ngực căng tròn.

Cổ Hao cười dâʍ đãиɠ, thò tay vuốt ngực nữ nhân. Dư Tiểu Phàm hổ thẹn đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng nàng tình cờ nhìn ngang qua vai lão ác ma, thấy chàng thư sinh ra dấu cố chịu đựng.

Lão ma say đắm nghe cảm giác râm ran từ đôi nhũ phong truyền vào cơ thể, lửa dục bốc cao, tâm xao động khiến màn cương khí hộ thể mỏng đi.

Đúng lúc ấy, chàng thư sinh lao đến như ánh chớp, vung chưởng giáng vào vai và lưng Cổ Hao. Lão ác ma bị đẩy văng vào vách lầu hướng Bắc, máu miệng rỉ ra.

Nhưng công lực lão vô cùng thâm hậu, lập tức gầm lên lao đến. Tiếc là đối phương đã ôm lấy Tiểu Phàm, nhảy qua lan can lầu, lần lượt điểm chân lên mái ngói tầng hai, tầng một, rơi xuống đất và phi thân chạy thẳng.

Hồng Bào Tôn Giả giận dữ đuổi theo, thấy gã áo trắng kia dù phải mang theo một người mà cước bộ vẫn nhanh như thiểm điện, lão thầm kinh hãi. Nhưng bản tính tự tôn, hẹp hòi không cho phép lão bỏ qua mối hận. Cổ Hao nghiến răng dồn toàn lực vào đôi chân, truy sát đến cùng.

Bạch y thư sinh vượt qua khu rừng liễu ven hồ, chạy ngược vào thành. Chàng dùng một tay giải huyệt cho Tây Hồ Tiên Nữ rồi hỏi :

- Dư gia trang ở hướng nào?

Tiểu Phàm e lệ đáp :

- Công tử cứ chạy thẳng chừng hơn dặm nữa sẽ thấy bên tả có một tòa nhà lớn, trước cửa là hai con kỳ lân bằng bạch thạch.

Tiếng quát tháo của Hồng Bào Tôn Giả ở phía sau không hề làm cho chàng thư sinh bối rối, hơi thở vẫn điều hòa, mắt nhìn thẳng, chân lướt nhanh như lưu thủy hành vân. Dư Tiểu Phàm nằm im trên đôi tay mạnh mẽ, say đắm ngắm nhìn gương mặt hiền lành của ân nhân. Nhịp chân rung động khiến da thịt cọ sát nhau, mang lại cảm giác hưng phấn. Tiểu Phàm buột miệng nói :

- Thϊếp là Dư Tiểu Phàm, dám hỏi đại danh công tử?

Thư sinh điềm đạm trả lời :

- Tại hạ là Tây Môn Sĩ Mệnh!

Lát sau Dư gia trang hiện ra. Sĩ Mệnh lao thẳng vào cánh cửa mở rộng. Đám gia binh vội ùa đến chặn đường Hồng Bào Tôn Giả. Cổ Hao điên cuồng vung chưởng đánh bạt bọn chúng ra. Chưởng kình của lão uy mãnh tuyệt luân, gϊếŧ liền bốn gã áo xanh.

Tiếng chuông báo động khua vang, Giang Nam Thần Kiếm cùng hai lão già râu tóc hoa râm vội chạy ra. Trước đó Tây Môn Sĩ Mệnh đã đặt Tiểu Phàm xuống thềm đại sảnh, lặng lẽ phi thân đi mất. Tây Hồ Tiên Nữ ngỡ ngàng gọi theo :

- Công tử!

Nhưng chàng không hề quay lại. Tiểu Phàm tức tối dậm chân. Vừa lúc Dư trang chủ đến nơi, nàng bật khóc :

- Cha! Lão ác ma kia định bắt hài nhi.

Nhận ra Hồng Bào Tôn Giả. Dư Tâm Nhiên biến sắc, lạnh lùng bảo :

- Phàm nhi yên tâm, để ta và nhị vị tiền bối đây đối phó.

Cổ Hao đang tung hoành chém gϊếŧ bọn tráng đinh, thấy Giang Nam Thần Kiếm bước đến, lão dừng tay nhảy lùi, quát vang :

- Dư Tâm Nhiên, nếu ngươi không giao con gái và gã tiểu quỷ áo trắng kia ra, lão phu sẽ làm cỏ nơi này.

Dư trang chủ không biết có sự hiện diện của Sĩ Mệnh, nhưng là người thâm trầm, ông đoán ra rằng có kẻ đã cứu ái nữ của mình.

Trang chủ cười nhạt đáp :

- Cổ Hao! Ngươi dám đến tận đây là coi như tận số rồi.

Ông phất tay ra hiệu, hai lão nhân mặc thanh bào ập đến như cơn lốc. Chưởng kình của họ tựa như bốn làn sương xanh nhạt phủ kín đối phương.

Hồng Bào Tôn Giả vội múa tít song chưởng tấn công. Chưởng khí chạm nhau nổ vang rền, song phương đều lùi lại ba bước.

Nhận ra lai lịch của đối thủ, Cổ Hao quát vang :

- Thì ra Thanh Vụ song sát. Không ngờ hai lão lại đem thân nương nhờ dưới trướng họ Dư.

Song sát vẫn ngậm tăm, lao vào tấn công. Thanh danh của họ tuy không lẫy lừng bằng Hồng Bào Tôn Giả nhưng xem ra bản lĩnh chẳng kém.

Thanh Vụ độc chưởng tỏa mùi hăng hắc rất khó chịu, lại hùng mạnh như bão tố khiến Cổ Hao không dám coi thường. Lão đem pho Huyết Ma chưởng thành danh ra đối phó, dần dần chiếm được thế thượng phong.

Nhưng Dư Tâm Nhiên đã nhập cuộc, thân hình ông bốc lên cao, hòa với kiếm quang bủa xuống đầu Cổ Hao. Lão ma thấy đối phương dùng phép Ngự kiếm, hồn phi phách tán, dồn toàn lực vỗ hai đạo chưởng phong chống đỡ.

Lão chặn được đường kiếm nhưng lại trúng một chưởng của song sát vào ngực. Cổ Hao cắn răng chịu, lăn tròn trên mặt sân ướŧ áŧ, phi thân đào tẩu. Những vết máu tươi để lại từng vũng chứng tỏ lão thọ thương rất nặng.

Thanh Vụ song sát định đuổi theo nhưng Dư trang chủ không cho. Nhất Sát hỏi :

- Phải chăng Trang chủ ngại gây oán với Huyết Y môn?

Dư trang chủ gật đầu :

- Đúng vậy! Lúc này chúng ta chưa đủ lực lượng để đối chọi với họ.

Ông ra lệnh cho thu dọn chiến trường rồi cùng song sát trở vào trong. Cả ba không biết rằng trên tàn cây du rậm rạp cạnh tường nam có một bóng trắng ẩn nấp. Người này đã xem hết trận chiến và nghe cả những đối đáp của họ.

Tây Môn Sĩ Mệnh buông mình xuống đất, lẩm bẩm :

- Dư trang chủ luyện thành thuật Ngự kiếm là chuyện không ai ngờ được. Lại thêm hai lão ma Thanh Vụ song sát bên cạnh, xem ra hùng tâm của Giang Nam Thần Kiếm chẳng phải là nhỏ.

* * * * *

Hôm ấy, thủ hạ của Dư gia trang bủa khắp thành Hàng Châu để tìm kiếm chàng công tử. Nhưng chàng ta đã biến mất và không ai biết đã đi về hướng nào.

Dư Tiểu Phàm vùng vằng giận dỗi, trách móc đám thuộc hạ bất tài. Nhất Sát Cù Quốc Nhân cười khà khà bảo :

- Dư trang chủ là ân nhân của Cái bang, trong tay nắm lệnh phù trưởng lão, lo gì không tìm được? Tiểu thư có nóng ruột cũng vô ích thôi.

Tiểu Phàm mừng rỡ, không còn phụng phịu nữa. Giang Nam Thần Kiếm nhíu mày nói :

- Không hiểu Sĩ Mệnh là đệ tử của bậc kỳ nhân nào mà lại có thể đả thương Hồng Bào Tôn Giả và thoát đi một cách dễ dàng như vậy? Ngay bản thân ta, nếu phải ẵm Phàm nhi trên tay, cũng không thể chạy nhanh hơn Cổ Hao.

Tây Hồ Tiên Nữ bẽn lẽn cúi đầu, nhớ lại cảm giác ngọt ngào khi nằm trong vòng tay Sĩ Mệnh. Nhị Sát Hướng Tâm Như ứng tiếng :

- Chẳng lẽ đó lại là pho khinh công “Xúc Địa Thành Thốn” của Ngũ Hành lão nhân?

Nhất Sát bác ngay :

- Không thể được, lão nhân đã hơn trăm tuổi, vắng bóng đã bốn chục năm nay, lẽ nào lại có truyền nhân nhỏ tuổi như vậy?

Dư Tiểu Phàm cáo mệt, xin vào nghỉ sớm.

Chờ nàng đi khuất, Dư trang chủ cười bảo :

- Xem ra con bé cứng đầu này đã say mê chàng thư sinh thần bí kia. Trước sau gì nó cũng lén bỏ nhà đi tìm, nhị vị hộ pháp phải lưu tâm giùm ta mới được.

Nhất Sát cười đáp :

- Trang chủ yên tâm, lão phu sẽ phái cao thủ theo hộ vệ.

Thêm Bình Luận