Chương 08: Bắt đầu bằng “nhất kiến chung tình”, nhưng kết thúc lại là “một đời một kiếp”

Lễ kỷ niệm 9 năm thành lập Ôn thị.

Tại khu vườn có thiết kế đẹp nhất thành phố ở phía nam sông Trường Giang, chủ đề là “Tận dụng thời gian”.

Ban đêm, toàn bộ khu vườn được hàng ngàn ánh nến chiếu sáng, các nhân viên trong công ty được chia thành hai bên, một bên nam và một bên nữ, đồng nghiệp nam sẽ cầm đèn l*иg đỏ đi qua hành lang để tìm kiếm bạn nhảy. Mà Gina chính là người chủ trì của bữa tiệc hôm nay.

Sau khi Gina tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, Ôn Đình Viễn là người đầu tiên xuất hiện, anh mặc một bộ vest đen, trên tay cầm đèn l*иg đỏ, ánh đèn lung linh trong phòng như tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú của anh.

Noãn Noãn nhìn anh đang bước tới, trái tim như được lấp đầy, đến cả hô hấp dường như cũng bị cướp mất.

Hết thảy mọi chuyện tốt đẹp giống như một giấc mơ, dường như toàn bộ khu vườn lúc này chỉ còn hai người họ, dường như tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở một thế giới song song khác.

Cuối cùng anh đi đến trước mặt cô, mỉm cười làm thủ hiệu mời với cô.

Cô duỗi tay ra, tay anh liền nắm chặt lấy.

Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay của cô thì lạnh lẽo.

Điệu nhạc lãng mạn vang lên, anh ngựa quen đường cũ, cùng cô nhảy điệu Waltz, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trên khán đài.

“Em thật xinh đẹp.” Anh khẽ nỉ non bên tai cô, “Nhưng anh có hơi hối hận vì đã để em mặc chiếc váy này.”

Noãn Noãn nhìn anh, mãi một lát sau cô mới hiểu ý của anh nói, chiếc váy này tuy đẹp nhưng lại để lộ phần lưng.

“Ôn Đình Viễn, anh đang ghen hả?” cô nhẹ giọng hỏi anh.

Anh hơi nhíu mày lại, hỏi một đằng mà trả lời một nẻo: “Hôm nay em không được khiêu vũ với người khác đâu đấy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em là bạn nhảy của anh, không chỉ đêm nay, mà cả đời này sẽ luôn như vậy.”

Anh nói xong, bỗng nhiên ôm cô vào lòng.

Ôn Đình Viễn gặp được Dư Noãn Noãn, bắt đầu bằng “nhất kiến chung tình”, nhưng kết thúc lại là “một đời một kiếp”.

– HOÀN –

Lễ kỷ niệm 9 năm thành lập Ôn thị.

Tại khu vườn có thiết kế đẹp nhất thành phố ở phía nam sông Trường Giang, chủ đề là “Tận dụng thời gian”.

Ban đêm, toàn bộ khu vườn được hàng ngàn ánh nến chiếu sáng, các nhân viên trong công ty được chia thành hai bên, một bên nam và một bên nữ, đồng nghiệp nam sẽ cầm đèn l*иg đỏ đi qua hành lang để tìm kiếm bạn nhảy. Mà Gina chính là người chủ trì của bữa tiệc hôm nay.

Sau khi Gina tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, Ôn Đình Viễn là người đầu tiên xuất hiện, anh mặc một bộ vest đen, trên tay cầm đèn l*иg đỏ, ánh đèn lung linh trong phòng như tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú của anh.

Noãn Noãn nhìn anh đang bước tới, trái tim như được lấp đầy, đến cả hô hấp dường như cũng bị cướp mất.

Hết thảy mọi chuyện tốt đẹp giống như một giấc mơ, dường như toàn bộ khu vườn lúc này chỉ còn hai người họ, dường như tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở một thế giới song song khác.

Cuối cùng anh đi đến trước mặt cô, mỉm cười làm thủ hiệu mời với cô.

Cô duỗi tay ra, tay anh liền nắm chặt lấy.

Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay của cô thì lạnh lẽo.

Điệu nhạc lãng mạn vang lên, anh ngựa quen đường cũ, cùng cô nhảy điệu Waltz, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trên khán đài.

“Em thật xinh đẹp.” Anh khẽ nỉ non bên tai cô, “Nhưng anh có hơi hối hận vì đã để em mặc chiếc váy này.”

Noãn Noãn nhìn anh, mãi một lát sau cô mới hiểu ý của anh nói, chiếc váy này tuy đẹp nhưng lại để lộ phần lưng.

“Ôn Đình Viễn, anh đang ghen hả?” cô nhẹ giọng hỏi anh.

Anh hơi nhíu mày lại, hỏi một đằng mà trả lời một nẻo: “Hôm nay em không được khiêu vũ với người khác đâu đấy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em là bạn nhảy của anh, không chỉ đêm nay, mà cả đời này sẽ luôn như vậy.”

Anh nói xong, bỗng nhiên ôm cô vào lòng.

Ôn Đình Viễn gặp được Dư Noãn Noãn, bắt đầu bằng “nhất kiến chung tình”, nhưng kết thúc lại là “một đời một kiếp”.

– HOÀN –