Chương 07: Chị gái song sinh

Noãn Noãn không biết mình đã nằm trên giường bao lâu, đây là lần đầu cô tùy hứng xin nghỉ. Nhân viên mới vào công ty chưa được một năm như cô nào được nghỉ phép chứ. Dù được nghỉ thì cung bị trừ lương, đúng là nỗi đau nhân hai mà.

Sáng sớm ngày thứ ba, Noãn Noãn bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cô nhìn đồng hồ, mới 5h sáng. Cô có hơi sợ hãi, bèn cầm lấy cái chổi ở góc tường, ghé mắt nhìn mắt mèo trên cửa, không ngờ lại là Ôn Đình Viễn.

Cô ném cái chổi xuống, nhanh chóng mở cửa ra, suy nghĩ đầu tiên là hạng mục anh đang phụ trách xảy ra vấn đề lớn: “Ôn tổng, có chuyện gì thế ạ? Hạng mục Nepal? Đấu thầu ở Bắc Kinh? Hay là ở Lan Châu……”

Lúc này cô bỗng cảm thấy hoảng sợ, nhưng Ôn Đình Viễn bị cô nói thì sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên, anh vốn không biết nụ cười của anh đẹp như thế nào. Bởi vì Noãn Noãn khóc nhiều quá nên lúc này mắt sưng như hạch đào bắt đầu đau.

Anh lên tiếng, hơn nữa còn không liên quan gì đến nỗi lo lắng của cô: “Noãn Noãn, vì sao em không nghe điện thoại?”

“Điện thoại?” Noãn Noãn quay đầu nhìn trong phòng theo bản năng, “Buổi tối em thường tắt máy.”

“À,” Dường như anh nghĩ tới gì đó, dừng lại một lát mới nói tiếp, “Anh còn tưởng rằng……”

Anh không nói tiếp mà ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt của anh rất khác, Noãn Noãn không biết phải hình dung thế nào, không biết ánh mắt này sâu sắc hay thâm tình nữa……

Cảnh tượng này vừa mập mờ vừa ngượng ngùng, ánh ban mai bắt đầu chiếu đến hành lạng, khiến cho khuôn mặt hai người càng trở nên rõ hơn.

“Anh……”

“Em……”

Hai người đồng thời lên tiếng rồi lại ngơ ngẩn.

“Em……”

“Anh……”

Lại đồng thời lên tiếng……

Ôn Đình Viễn ho nhẹ một tiếng, dường như anh nghĩ đến gì đó, bèn lấy ở phía sau một chiếc hộp không lớn không nhỏ: “Anh đến đây để đưa giày cho em.”

“Đưa giày?” Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn anh, bây giờ là 5h sáng đấy?

Có vẻ anh cũng hiểu được suy nghĩ của cô, liền giải thích: “Anh vừa mới xuống máy bay, ngại quá, tới tìm em sớm như vậy……”

“Không sao, không sao ạ, lệch múi giờ thôi mà……” Trong lòng Noãn Noãn bỗng thấy căng thẳng, cô chắp hai tay ở phía sau, không biết bước tiếp theo nên làm gì.

“Em thử đi xem, nếu không vừa thì đổi lại.” Thấy Noãn Noãn không nhận lấy chiếc hộp, anh ngồi xổm xuống, mở hộp giày ra, ý bảo cô bỏ dép lê ra đi giày vào.

“Ôn…… Đình Viễn……”

“Mau đi thử xem.” Anh ngổi xổm ở dưới đất ngẩng đầu lên nhìn cô, cặp mắt kia, trong veo đến nỗi dường như có thể nhìn thấu trái tim ngây thơ của cô. Nhưng mà anh đã có vị hôn thê rồi, không phải sao? Trong lòng Noãn Noãn tràn đầy nghi hoặc, cô không biết nên hỏi từ đâu, một lát sau, cô cũng ngồi xổm xuống.

“Hôm đó, bên bộ phần xã giao nhờ em đến sân bay đón người, em đã thấy vị hôn thê của anh rồi……” Chuyện đã đến mức này rồi, không bằng nói thẳng ra.

“Vị hôn thê?” Anh khẽ nhướng mày, sau khi ngẩn người một lúc mới hỏi, “Em nói Gina hả?”

“Vâng.” Cô không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi như vậy.

“Mấy hôm nay em xin nghỉ, cũng không trả lời email của anh là vì chuyện này sao?” Ôn Đình Viễn nhìn thẳng vào mắt cô.

Noãn Noãn đỏ mặt, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Nếu gật đầu thì có nghĩa là cô thừa nhận chuyện mình thích anh, còn lắc đầu thì có nghĩa là thừa nhận bản thân bỏ bê công việc trước mặt ông chủ.

Trong mắt anh hiện lên một tia sáng, dường như có thể xuyên thấu lòng người, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Chị ấy tên là Gina Ôn, là chị gái song sinh của anh.”

Noãn Noãn kinh ngạc trợn mắt, cả người đều nổi da gà, không biết phải nói gì tiếp.

“Chị ấy là giám đốc điều hành của công ty Ferragamo, lần này anh muốn thiết kế một đôi giày tặng em nên đã tìm chị ấy, chị ấy rất tò mò, cho nên anh không thể không nhắc đến sự tồn tại của em.”

Anh vừa nói vừa mở nắp hộp giày ra, bên trong là một đôi giày trắng ánh kim, vừa quý phái vừa thanh lịch, “Chị ấy thích thiết kế của anh, muốn mua lại cho công ty nhưng bị anh từ chối, sau đó chị ấy tuyên bố muốn trả thù anh, rồi đặt vé máy bay về nước.”

“Vậy nên anh……”

“Anh vừa nhận được giày liền bay về, nhưng mà chị ấy ở Ý, còn anh ở Mỹ, cho nên vẫn chậm hơn một bước, không ngờ chị ấy lại tìm em trước, còn giả mạo làm vị hôn thê của anh.” Nói đến đây, anh cảm thấy hơi bất lực, lại nhớ đến sự thay đổi nho nhỏ của cô, “Noãn Noãn, nếu anh có vị hôn thê, anh nghĩ người đó sẽ là em.”

Anh đột nhiên nói ra câu này làm tim cô đập thình thịch.

Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài của anh. Cô cắn môi, nhịn lại cơn xúc động muốn hôn anh.

“Vì sao?” Tuy biết rằng không phải lúc nhưng cô vẫn muốn hỏi.

“Bởi vì, anh đã đồng ý với em từ lâu rồi. Em còn nhớ không? 6 năm trước.” Anh thản nhiên nói.

“Nhưng mà lúc đó em bị người khác hãm hại……” Noãn Noãn đỏ mặt nói ra sự thật, “Lúc đó bạn của em đưa cho em một tờ giấy, em không biết cô ấy sẽ viết những cái đó……”

“Vậy có nghĩa là em không thích anh đúng không?” Giọng nói của anh rõ ràng mang theo sự mất mát.

“Dĩ nhiên không phải vậy.” Noãn Noãn lập tức phủ định, nhưng giây tiếp theo, liền nhận ra bản thân đã trúng kế. Bởi vì anh đang cười, đuôi mắt cong cong giống như ánh trăng trên bầu trời.

“Ừm,” Giây phút tim Noãn Noãn sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực thì anh mới chậm rãi nói, “Anh cũng thích em.”

Vừa nói, anh vừa cầm lấy tay cô đặt lên vai mình, sau đó tháo dép lê trên chân cô ra, thay bằng đôi giày mà anh tự tay thiết kế.

“Đây có phải câu chuyện cô bé Lọ Lem trong cổ tích không?” Cô cúi đầu nhìn đôi giày độc nhất vô nhị dưới chân, nhẹ giọng hỏi.

Đổi giày xong, anh đỡ cô đứng lên, một tay nắm lấy tay cô, bỗng nhiên anh cúi đầu xuống, áp trán mình vào trán cô.

“Không phải,” Anh nhẹ nhàng nói, “Đây là chuyện xưa của hai chúng ta.”