Chương 27
Nỗi đau trước sự ra đi đầy bất ngờ của Khang chưa vơi thì giờ đây họ lại tiếp tục gánh lấy nỗi đau mất đi Nguyệt. Nhưng hơn ai hết, Linh là người phải chịu đựng nỗi đau lớn nhất. Cô không cho ai biết rõ bí mật về cái chết của Nguyệt, đó thật sự là một điều không thể chấp nhận được. Mặc dù rất đau khổ nhưng hằng ngày Linh vẫn tỏ ra vui vẻ. Cô không muốn những ngày cuối cuộc đời mình chỉ toàn đau khổ. Cô muốn thấy họ cười, thấy họ bình an mà sống.
"Đang nghĩ gì thế?"
Chàng trai bất ngờ vòng tay quanh eo ôm lấy cô gái từ phía sau hỏi khẽ. Linh mỉm cười tựa đầu vào má anh, mơ màng nói đến một tương lai xa vời.
"Sau này chúng ta sống ở đây nhé? Chỉ có cậu, tớ và những đứa trẻ của chúng ta."
"Ừ, tuỳ ý cậu thôi, miễn là cậu mãi mãi bên cạnh tớ là được."
Chàng trai nói, cô gái khẩy cười, ở đây thật bình yên. Ở phía ghềnh đá gần bờ biển Vũ và Vân đang câu lươn chuẩn bị món cho bữa tối. Vân nhìn về phía căn nhà, vẫy tay với hai người bạn rồi lại quay sang giúp Vũ.
Lát sau, cần câu rung, cô nàng kéo lên thật vụng về, con trình bất chợt cuốn chặt thân vào tay cô. Vân giật mình quăng luôn cái cần câu, miệng không ngừng la lên. Vũ khéo léo thoắt qua mấy ghềnh đá giúp cô bạn gái hậu đậu gỡ con trình ra khỏi tay. Huy và Linh bật cười thành tiếng, chạy ra giúp hai người họ nhưng vẫn tay trong tay.
"Nè có sao không?"
"Đau chết được, cười nữa là coi chừng tui đấy."
Vân lườm mắt ba người hâm dọa, suýt xoa cổ tay.
Ánh hoàng hôn buông xuống, bốn người trở về và chuẩn bị cho buổi tối. Vũ và Huy làm cá và trình, Vân phụ trách nấu bếp còn Linh chẳng biết làm gì nên ngồi chơi không. Linh lặng lẽ quan sát họ, cái vẻ chăm chỉ, cặm cụi với công việc của họ làm cô say mê.
"Linh đi mua chút ngổ, quế với cà đi."
Đang mãi mê suy nghĩ thì tiếng Vân gọi lớn tiếng làm cô gái giật mình trở lại với hiện tại. Linh nhanh nhẩu chạy đi nhưng Huy nắm tay cô kéo lại, đặt một nụ hôn phớt qua lên môi.
"Á, ghê quá đi, hai người bớt diễn trò giùm cái."
Vân bễu môi nói, giả vờ rùng mình. Vũ cười cười nhìn họ, tay vẫn bận làm cá. Linh chạy ra cửa cười trừ, nhún vai rồi chạy đi thật nhanh, hai má hơi ửng hồng.
Gần một tháng ở đây, tất cả mọi người đều đã quen mặt cô. Họ cười nói và thốt vài câu trêu chọc khi cô ghé sang gian hàng của họ. Có lẽ vì là một tiểu thư và chẳng bao giờ đi chợ nên cô mua hàng mà chẳng thèm trả giá tiếng nào.
Rời khỏi khu chợ đêm ven biển ồn ào, cô trở lại với Mũi Rồng vắng lặng. Con đường mòn dài, rộng và tối tăm, trông thật đáng sợ. Nhưng với một phù thuỷ như cô thì chẳng có gì đáng sợ cả. Linh khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi qua, nhưng chân vẫn chầm chậm bước đi.
"Hồng tiểu thư."
Cái giọng lạnh tanh như cơn gió địa ngục khẽ vang lên từ phía sau lưng. Cô gái nhỏ dừng bước, quay người lại nhìn kẻ vừa gọi tên mình, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Khuôn mặt trắng toát, lạnh giá, đôi mắt đỏ của lửa địa ngục không làm cô gái run sợ. Bốn mắt mở trừng nhìn hai, gió thổi một lúc lớn hơn, những sinh vật có mặt ở đó hoảng loạn tìm nơi trú ẩn an toàn.
Quan sát thật kĩ kẻ thù, cô gái chậm rãi gằn giọng, đôi mắt vẫn nhìn chầm đối phương. Trong bàn tay cô gái, cây đũa phượng hoàng xuất hiện bất ngờ và lắc mạnh. Linh chậm rãi lên tiếng, sự kiêu xa và khuôn mặt bất cần luôn làm người khác phải ngưỡng mộ.
"Ngươi là ai?"
"Là thuộc hạ trung thành của ngài Vol tối cao."
Câu nói vừa chấm dứt kẻ máu lạnh ngay lập tức hắn xông thẳng vào cô. Linh nhanh chóng lách người qua bên phải nhưng đôi nanh sắt nhọn của hắn đã sượt qua gây nên hai vết thương dài và sâu ở bả vai. Cô gái lùi lại vài bước, đưa tay ghì chặt vết thương đang rỉ máu, mắt vẫn nhìn chầm đối phương phòng bị.
Rồi từ trong những luồng tối quanh đó, lũ chó sói bò ra, đôi mắt rực màu đỏ của lửa địa ngục, nhe hàm răng sắt ngọn gầm gừ. Cô gái nhỏ lùi lại vài bước nhưng lại không chút run sợ hay lo lắng. Gã đàn ông khẩy cười mỉa mai, khinh thường, thoáng chốc đã đứng sau lưng cô thầm thì.
"Tôi đến là để tuyên chiến. Cô quá yếu đuối, hãy cho tôi xem bản lĩnh thật sự của phù thuỷ truyền thuyết đi."
Cô gái xoay nhanh người, vung cây đũa phượng hoàng vào hắn, miệng nhẩm thần chú. Nhưng ...
"Á ..."
Hắn đã nhanh hơn, chụp lấy tay cô hất thật mạnh. Cô gái ngã văng ra đất, thở hồn hộc, gượng đứng dậy vung đũa lớn tiếng đọc thần chú. Một ánh sáng phát ra từ cây đũa, quá chói mắt tất cả đều ngoảnh mặt không để ánh sáng chiếu vào mắt.
Tia sét điện từ bàn tay cô gái đánh vào lũ sói hung hãn, còn gã kia đã thoắt lùi về sau và né được đòn tấn công của cô gái. Tức giận, lại một lần nữa hắn lao nhanh về phía cô, những móng tay khá dài và dày tiếp tục để thêm vài vết rạch dài ở cánh tay. Quay ngoắc người lại, không chần chừ, không nghĩ ngơi quá lâu hắn lại lao vào cô gái như một con mèo đang vờn chuột.
"Linh."
Cái giọng quen thuộc từ xa vọng lại làm cô gái phân tâm nên bị hất ngã xuống đất. Một con sói nhảy vồ đè cô gái nằm yên, nó giơ đôi vuốt trước lên và vung xuống ...
"Phập."