Chương 1-1
Adam nói:
Tôi vốn không biết
Thì ra lúc tôi chờ đợi
Đây chính là khoẳng khắc chân thực
Vừa thấy đã yêu
Không phải là một chuyện phù phiếm
________
"Linh -- linh -- linh --"
Sáng sớm bảy giờ rưỡi, một hồi tiếng chuông đồng hồ báo thức phá vỡ sự yên lặng buổi sớm, một cánh tay nhỏ nhắn duỗi ra từ trong chăn ấm, úp đồng hồ báo thức xuống, sau đó trong phòng lại lâm vào trạng thái yên tĩnh.
Trong vòng hai mươi phút, cửa gian phòng này đã được mở ra bảy lần. Đến lần thứ bảy thì ông nội Giang lấy khẩu khí đe dọa nói: "Vũ Hàn, ông nội chỉ gọi con lần cuối cùng! Hôm nay là ngày khai giảng, hơn nữa bây giờ là bảy giờ năm mươi phút rồi!"
"Cái gì? Bảy giờ năm mươi phút!"
Cuối cùng những lời này cũng khiến Giang Vũ Hàn hoàn toàn giật mình tỉnh lại, đạp chăn ra kêu lớn: "Không xong rồi!"
"Ta và bà nội con phải lên chợ bán thức ăn, tự con lo liệu đi!"
Ông nội Giang khẽ cười một tiếng, đóng cửa lại mặc cho cháu gái kêu to gọi nhỏ. Dù sao ông đã đánh thức người, những chuyện khác cũng không liên quan tới ông, mà cái đứa mơ hồ này, nên bị chút dạy dỗ mới được.
"Oa -- làm sao bây giờ?" Vũ Hàn vừa kêu to vừa mặc quần áo, bỗng chốc không tìm thấy tất, bỗng chốc không tìm thấy lược, gấp đến độ dạ dày rút gân.
Tám giờ đúng, Vũ Hàn lao ra cửa nhà, nhanh chóng chạy về phía trước! Dáng người của cô nhỏ bé, dù chạy thế nào cũng chậm chạp như con rùa, lúc này, thời gian đối với cô là tàn nhẫn, cô chỉ có thể cầu nguyện ông trời ban cho cô kỳ tích.
Tám giờ mười, mắt thấy cửa trường Thanh Truyền sắp đóng lại, cuối cùng Vũ Hàn vượt qua ở giây cuối cùng, chạy như bay vào cánh cửa. Nhưng mà cô vừa chạy vừa cắm đầu, đυ.ng phải một yêu nghiệt đứng bên cạnh cửa.
"Bịch! Rầm!"
Cô không biết mình đυ.ng phải cái gì, chỉ biết lần va chạm này thật đúng là mạnh, làm hại đầu cô đau quá! Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt lại là l*иg ngực con trai, thảm, cô lại có thể đυ.ng người ta ngã trên mặt đất .
"Làm cái quỷ gì vậy? Lúc đầu đối phương mắng hai tiếng, sau đó nheo mắt trừng cô, "Cô đi bộ cũng không nhìn đường sao?"
Vũ Hàn càng không ngừng cúi người nói xin lỗi, hi vọng đối phương không cần nhất thời nổi giận, mà cũng không có ý muốn đánh cô.
"Đi khai giảng sao?"
Lúc này người nam sinh kia mới cẩn thận quan sát Vũ Hàn, mang theo giọng điệu giễu cợt: "Trường cấp hai cách vách, chỗ này là trường cấp 3 Thanh Truyền, cô đi nhầm nơi rồi."
Vũ Hàn vội vàng lắc đầu, "Tôi không phải học sinh cấp 2. . . . ."
Người nam sinh nghe vậy sửng sốt, lại sửa miệng nói: " Trường tiểu Gia Hưng ở đối diện, lần sau không nên lạc đường." Anh đỡ Vũ Hàn dậy, giúp cô nhặt túi sách lên, vừa muốn lập tức đẩy cô ra cửa.
"Không phải, tôi là học sinh mới của trường cấp 3 Thanh Truyền!" Vũ Hàn cấp đến độ sắp khóc .
"Cô là học sinh cấp 3 sao?" Vẻ mặt anh ta không tin được, giống như kết luận cô đang nói dối.
"Thật mà, tôi có mặc đồng phục!" Thật là vô tội mà, tại sao lớn như vậy mà còn bị coi là học sinh tiểu học?
"Hoàn toàn không nhìn ra."
Anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm, "Cô đã đến muộn, mau đi học đi."
Nhìn nam sinh định xoay người đi, Vũ Hàn không thể không chạy theo gọi, "Xin chờ một chút."
Nghe được tiếng cô gọi, nam sinh kia đột nhiên đứng lại, Vũ Hàn lập tức đυ.ng vào lưng anh ta. Oa! Cứng quá, có lẽ mũi cô đã bị đυ.ng lệch.
Anh ta quay đầu lại, không khách khí hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Xin hỏi. . . . . ." Vũ Hàn không thể không lấy hết dũng khí, toát mồ hôi lạnh hỏi: "Năm nhất. . . . . . lớp 7 ở chỗ nào? Tôi không biết đường đi!" Nếu không hỏi người trước mắt này, nhất định cô không tìm được phòng học .
Tức giận trên mặt nam sinh biến mất một chút, ngược lại lẳng lặng nhìn cô một cái, hình như cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải lắc đầu một cái nói."Ôi, hôm nay cô thật là may mắn. Đi thôi, tôi dẫn cô đi!"
Trời, người này là người khổng lồ sao? Tại sao anh ta đi một bước nhỏ, còn cô phải bước một bước dài chứ?
Vũ Hàn xuất ra tất cả khả năng, thì mới có thể đi theo bước chân của người phía trước. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ, bóng lưng anh ta dần biến mất, cô lập tức cho là mình sẽ bị bỏ lại, sau đó bị lạc ở nơi trường học giống như mê cung này.
"Ơ, người đâu rồi?" Cô chẳng qua chỉ chậm mấy giây, thế nhưng đã không thấy bóng người của anh ta .
Trời ạ, trên hành lang vắng vẻ, một bóng ma cũng không có, bốn phía yên tĩnh như vậy, Vũ Hàn gần như muốn hét lên! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cô gấp đến độ nhìn xung quanh, nhưng cái gì cũng không thấy được. Ngay khi nước mắt cô sắp chảy ra thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ phía sau, dùng sức nắm lấy bả vai cô.
"Oa a --" Vũ Hàn lập tức kêu lên thảm thiết.
"Cô đừng lớn tiếng như vậy có được hay không?" Đối phương xoay người cô lại, dùng một cánh tay khác che miệng cô.
Lúc này Vũ Hàn mới nhìn rõ người đến là ai, thì ra chính là nam sinh vừa rôi dẫn đường giúp cô, nhưng sao anh xuất quỷ nhập thần như vậy, thiếu chút nữa hù cô mất nửa cái mạng nhỏ.
"Không cho phép phát ra tiếng!"
Vũ Hàn ra sức gật đầu, nếu như anh không chịu buông ra, cô cũng sắp không thể thở được.
Người nam sinh kia thấy cô sẽ không hét lên nữa, mới buông tay ra nói: "Mới qua một lối rẽ, tại sao đã không thấy tăm hơi của cô đâu?" Giọng điệu anh ta nói chuyện gần như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
"Tôi. . . . . . Tôi không có!" Cô uất ức nói: "Đều là do anh đi quá nhanh."
"Cô nói cái gì? Thì ra việc tôi dẫn đường giúp cô lại thành xen vào chuyện người khác đúng không?"
Giọng anh ta lạnh như băng, đủ để khiến máu người đông lại, Vũ Hàn nghe vậy lập tức dùng sức lắc đầu, sửa miệng nói: "Không có, không có! Đều do tôi di chuyển quá chậm."
Xem ra vẫn không nên chọng giận anh ta thì tốt hơn, tránh anh ta cứ thế vứt bỏ cô mà đi.
"Hừ!" Hai tay anh ta khoanh trước ngực, đột nhiên phát hiện trong mắt cô mang theo nước mắt, đó là thành quả khi cô hoảng hốt.
Vũ Hàn liều mạng chớp mắt, muốn thu nước mắt trở về, bộ dang anh giống như rất ghét nhìn người ta khóc lóc.
Quả nhiên, anh lập tức nổi giận, "Cô khóc cái gì mà khóc? Bị người ta phát hiện, còn tưởng rằng tôi bắt nạt cô!" Anh hung dữ nói.
Vũ Hàn sợ hãi lui về phía sau, nhưng lại nhìn anh đột nhiên xé túi áo sơ mi của mình, dùng sức kéo cô lại gần, rồi dùng cái túi kia lau nước mắt cho cô.
Động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại không thô bạo chút nào, thậm chí còn rất dịu dàng!
Chẳng qua, trên thế giới này. . . . . . Có người sẽ lấy túi áo sơ mi làm khăn tay sao? Bây giờ cô cũng không hiểu nổi người nam sinh này.
Hơn nữa nhìn kỹ, anh ta lớn lên thật lạnh lùng, giống như cái điều hoà bật tốc độ cao! Còn cô chỉ là nữ sinh như bông hoa dại, cũng không nên tiếp cận gần anh ta, mà anh ta nên tìm mặt trười nhỏ của mình mới đúng, đèn báo động trong lòng cô chợt sáng lên.
"Không cần, tôi có thể tự lau. . . . . ." Vũ Hàn chưa từng đến gần nam sinh như vậy, điều này khiến cho cả khuôn mặt cô cũng đỏ bừng lên.
"Đừng dài dòng! Dù sao áo sơ mi của tôi cũng đã bị phá, mà tất cả đều do cô ban tặng!"
Thật kỳ lạ, tại sao anh có thể nói chuyện hung dữ như vậy, động tác lại tỉ mỉ như vậy? Vũ Hàn cũng lần đầu tiên gặp phải thứ người như thế, thật sự không quen được.
"À. . . . . . Tôi. . . . . . Mau buông ra. . . . . . Tay của tôi." Vũ Hàn còn chưa từng bị con trai kéo tay! Nên khiến cô khẩn trương căng thẳng.
Nam sinh kia cau mày trừng mắt nhìn cô, cười lạnh một tiếng."Không giữ chặt cô, ai biết một giây sau cô sẽ chạy tới đâu? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đang ăn đậu hũ của cô? Nhìn tôi giống như loại người vậy hay sao?"
Bây giờ anh. . . . . . nhìn qua giống ma quỷ! Vũ Hàn đau khổ nức nở nghẹn ngào nghĩ. Nhưng đối mặt với chất vấn của anh ta, cô chỉ có thể nhắm mắt nói: "Oh, tôi đã biết, thật xin lỗi."
Người nam sinh nhếch khóe miệng nhìn cô mấy giây, dùng một bàn tay khác gõ lên trán cô, "Chớ mang bộ dạng đáng thương, tôi sẽ không nhịn được muốn bắt nạt cô đó!"
"A?" Không thể nào? Cô đang giữa tuổi thanh xuân, tại sao không biết nhìn người vậy chứ?
Nam sinh kia chẳng qua bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ thần bí, sau đó không nói một câu đi tới nơi cần tới.
Vũ Hàn liều mạng đuổi theo sau, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ tới cái câu vừa rồi. Tại sao anh ta lại nói như vậy? Chẳng lẽ nhìn cô rất dễ bị "bắt nạt" sao? Bị anh"bắt nạt" thì sẽ có kết quả gì chứ?
Mới sáng sớm ngày khai giảng, Giang Vũ Hàn đã bắt đầu cảm thấy tối tăm. . . . . .
Sau năm phút đồng hồ, trước cửa lớp 7 năm 1 xuất hiện hai người.
"Báo cáo thầy giáo, em đã đưa đàn em này tới lớp, bởi vì cô ấy không tìm được phòng học, tới trễ một lát, xin thầy tha thứ." Nam sinh kia nói chuyện lễ phép mười phần, khiến thầy giáo cũng phải hết hồn.
Lập tức ánh mắt cả lớp chiếu tới hai người trước cửa, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thảo luận kinh ngạc, giống như xảy ra chuyện gì rất lớn.
Vũ Hàn thấy rất đau khổ, cho dù cô có tương đối mất thể diện một chút, giống như đứa trẻ bị lạc đường phải được người ta dẫn về, nhưng. . . . . . Cũng không tạo thành ồn ào lớn như vậy chứ!
"Hứa Khắc Bình, là em à, phát biểu có tinh thần như vậy!" Thầy giáo quốc ngữ Lâm Bác Vinh vỗ ngực nói, "Ồ, Tại sao em lại dắt tay nữ sinh này?" Ông đẩy mắt kính trên sống mũi, có chút không thể tin được việc mình nhìn thấy.
"Em chỉ sợ cô ấy đi lạc mà thôi." Hứa Khắc Bình thờ ơ nói, hình như không coi việc này là lạ.
Ồ, ngay cả thầy giáo cũng biết anh ta? Anh ta có phải là một nhân vật có tiếng hay không? Nhìn đại ánh mắt mọi người theo dõi anh ta mà xem! Vũ Hàn lặng lẽ quan sát tất cả, suy đoán đây đang xảy ra chuyện gì?
"Này, áo của em làm sao thế?" Lâm Bác Vinh lại hỏi.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Anh ta thản nhiên nói: "Thầy Lâm, cô bạn đàn em này sẽ giao cho thầy." Anh giống như ném một món vật phẩm cho đối phương, đẩy Vũ Hàn tới trước mặt Lâm Bác Vinh.
"Cám ơn em thấy việc nghĩa hăng hái làm!" Lâm Bác Vinh cười nói với anh ta.
Thì ra anh ta tên là Hứa Khắc Bình! Vũ Hàn nhìn bóng lưng anh ta đi xa, đột nhiên nghĩ đến mình còn chưa có nói riếng cám ơn với người ta! Hơn nữa áo sơ của anh bị hỏng cũng phải do cô phụ trách.
Cô nghĩ đi nghĩ lại định đuổi theo sau, nhưng Lâm Bác Vinh lại bắt được cổ áo cô nói: "Hello, bạn học này, em đi lầm phương hướng rồi? Bây giờ đã vào học, mau mau ngồi vào chỗ ngồi cho tôi."
"A, thật xin lỗi!" Cô tự nhiên quên mất đây là trong lớp, nhìn tất cả mọi người nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, giống như mọi người đều len lén cười, quá mất mặt!
Cô vội vàng ngồi vào chỗ trống duy nhất, lấy sách giáo khoa che lấy chính mình, trên mặt cô cũng không không nhịn được đỏ hồng một mảng.