Quyển 1 - Chương 2: Tiếng ca của nhà thờ
Hai bạn cùng phòng với ta, một người là Hàn Tiểu Trinh, một người là Lâm Hy Nhi, sau khi nghe ta tự giới thiệu, Hy Nhi ngồi trước máy tính hơi ngạc nhiên: “Phong Linh (1) ? Tên của cậu rất có ý nghĩa”.
Ta tìm thấy một chuỗi chuông gió trúc trong hành lý, khẽ lắc lắc, tiếng “leng keng” lảnh lót vui tai vang lên.
“Cậu rất thích chuông gió?”, Hàn Tiểu Trinh hỏi.
“Một người bạn tặng cho, treo ở phòng ngủ của chúng ta nhé!”
“Được thôi! Mình có móc treo, cứ treo ở giữa đi”, Lâm Hy Nhi đồng ý với đề nghị của ta.
Nhìn chiếc chuông gió treo rủ xuống, cô ấy hài lòng nói: “Trông cũng không tệ!”. Máy tính phát ra mấy tiếng “tít tít”, góc dưới màn hình nhảy ra một avatar nhấp nháy, cô ấy vội rút lui về chỗ, bắt đầu chat.
Ta quay sang bạn còn lại: “Tiểu Trinh, trước đây cậu sống ở đây một mình sao?”
“Đúng một mình mình, cậu vừa mới đến sao lại biết được?”
Cô nữ sinh tâm tư luôn thận trọng này cũng học năm hai giống như ta, vừa xinh đẹp lại có thành tích học tập cao, là hoa khôi của khoa Trung văn. Có điều xuất thân của cô ấy không tốt lắm, cứ luôn một mình đến tận bây giờ, bình thường cô ấy đi làm gia sư để có tiền chi tiêu cho gia đình, còn phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, thực chẳng dễ dàng gì. Tuy có không ít nam sinh theo đuổi, nhưng Tương Vương có mộng, Thần Nữ vô tình(2) .
So với Tiểu Trinh xinh đẹp lạnh lùng, thì Hy Nhi là cô gái đáng yêu, nhiệt tình, trẻ trung năng động, ngây thơ lãng mạn, tràn đầy ảo tưởng đẹp đẽ đối với tình yêu. Cô ấy là sinh viên năm ba cùng chuyên ngành với ta, bạn trai rất yêu cô ấy, hai người họ vốn là đồng hương, bây giờ học đại học nên mỗi người một nơi.
“Mình đến chỗ dì quản lý ký túc xá thấy dì ấy bảo vậy”, ta tiện miệng tìm một lời nói dối, dù sao cũng chẳng thể nói cho cô ấy biết rằng ta có thể đọc được ký ức của người khác.
Cô ấy cũng không dò hỏi nữa, tốt bụng giúp ta sắp xếp đồ đạc.
Thu dọn xong ga giường, ta đang định nằm xuống hưởng thụ thành quả thì di động vang lên. Vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, da đầu ta liền tê dại. Ta nhảy xuống giường lao đến ban công, nhấn phím nghe máy.
“Dạ Lạc”, đầu bên kia gầm rống một tiếng, Toàn Cơ nổi điên, “Lập tức quay về cho tôi”.
Ta kéo di động ra xa, đợi đối phương gầm xong mới cẩn thận đưa lại gần: “Trước khi ra ngoài ta đã dặn rõ ràng, tối thứ sáu sẽ quay về, các ngươi trong mấy ngày này ở nhà ngoan ngoãn, đừng quên nhắc A Mục đưa Tinh Hà và Diệu Âm đi học, chuyện nhập học của bọn nó ta cũng đã lo ổn thỏa rồi…”
“Dạ Lạc, ngài không phải là muốn đi dụ dỗ các cô gái khác ở sau lưng tôi đó chứ?”
“Khụ khụ…”, ta muốn đâm vào tường, “Toàn Cơ, bây giờ ta là nữ, còn có thể đi tìm cô gái khác sao?”, bệnh điên của cô ta càng ngày càng nặng hơn rồi!
“Bao nhiêu ngày qua, có quỷ biết được ngài đang làm gì?”
“Ta đã nói rất nhiều lần, trường học phải đi học…”
“Cái cớ thôi chứ gì! Nếu như ngài muốn quay về, bất cứ lúc nào chẳng về được, ngài đã không về, vậy thì tôi sẽ lập tức qua đó, để xem xem cái ngài gọi là trường học là như thế nào.”
“Toàn Cơ, đừng làm nhiều chuyện thừa thãi nữa, nếu như cảm thấy buồn chán thì đến quán bar phụ giúp đi, nhất định không được đến trường học của ta”, đúng ra nên sắp xếp để cô ta đến Dạ Minh Châu rồi, ít nhất sẽ có kẻ bình thường nhất trong số bảy người là Hú trông chừng cô ta thì tốt hơn.
“Dạ Lạc, nếu huynh còn không quay về, căn nhà sẽ bị cô ấy dỡ mất đó”, đổi thành giọng nói lười nhác của Dạ Ly.
“Chuyện gì?”, đầu kia truyền đến sự sảng khoái.
“Ảo Nguyệt, nếu Toàn Cơ có bất cứ khuynh hướng bạo lực gì, tùy ngươi xử lý thế nào cũng được.”
“Hừ, tự tin rằng tôi sẽ giúp ngài như vậy sao?”
“À, ta tin vào ngươi nhất, cũng chỉ có ngươi mới có thể trấn át được cô ta”, lời lẽ đơn giản ý tứ sâu xa, ta không muốn phí lời bèn cúp điện thoại. Không sai, trừ Tiểu Ly, trong sáu người kia, chỉ có Ảo Nguyệt.
Sau khi tắt đèn, ba người trong phòng không nói gì, ta biết bọn họ mỗi người đều đã từng gặp những chuyện ly kì khác nhau nhưng khó mà hé răng nói rõ được nên lại càng tăng cao cảnh giác đối với màn đêm tối thần bí nơi này.
Nhìn chuỗi chuông gió kia, mọi người ở một thế giới khác vẫn ổn cả chứ? Còn ta, vốn dĩ cũng đến từ nơi đó. Năm nghìn năm trước, ta bị trục xuất, hồn bay phách tán, không ngờ đến thế kỉ hai mươi mốt lại đầu thai làm Phong Linh và lấy lại được ký ức của Dạ Lạc, trở thành chủ nhân của cõi U Minh.
Ngoài cửa sổ bỗng có một cái bóng chợt lóe qua, ta vô thức nhìn ra ngoài, xuyên qua rèm cửa, thấy mấy sợi xúc tu đang múa may bò lên trên cửa kính, chờ đợi thời cơ hành động, chúng tìm đến nhanh như vậy sao?
Ngày hôm sau nhàn rỗi chẳng có việc gì, ta đi đến nhà thờ gần trường học được xây từ hai năm trước. Cha xứ của nhà thờ thu nuôi hơn chục đứa trẻ mồ côi ở nhiều lứa tuổi, đa số là từ năm đến tám tuổi có lẽ vì bản thân cũng từng là cô nhi nên ta liền mang theo sự đồng cảm ấy tới đây thăm bọn họ. Cha xứ cho biết, năm ngoái cũng có mấy sinh viên của Đại học Cốc Giang đến thăm những đứa trẻ này. Cha xứ đã xấp xỉ năm mươi tuổi, rất hiền từ, cứ nhắc đến mấy bạn học đó, khóe mắt cha lại mang ý cười, lộ ra mấy nếp nhăn, có thể thấy, ông rất vui mừng khen ngợi mấy sinh viên trường ta.
Ta phát hiện trong số trẻ mồ côi có cô bé bị tàn tật, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, ngồi trên xe lăn, hai mắt không nhìn được, nhưng thần thái rất khoan thai, không oán trời cũng chẳng trách đất. Cô bé tên là Hạ Đinh, đến đây được bốn tháng rồi. Ta bất giác để ý nhiều hơn một chút, cô bé thực sự hơi khác mọi người.
Trong nhà thờ có bày một chiếc đàn piano khiến tôi khí huyết dâng trào, đầu ngón tay chạm lên những phím đàn trắng đen sáng bóng, không kìm nén được mà khẽ ấn xuống. Ta cùng đám trẻ hợp xướng một bài Ode hoan ca.
“Nữ thần vui vẻ, thánh khiết mỹ lệ, ánh sáng rạng rỡ chiếu khắp mặt đất. Trong lòng chúng con ngập tràn nhiệt huyết đi tới thánh điện của Người, sức mạnh của Người có thể xóa bỏ tất cả mọi khoảng cách người với người…”
Đối diện với nữ thần thánh khiết mỹ lệ, ta tự cảm thấy hổ thẹn.
Tiếng ca ngừng, cửa nhà thờ có người gọi lớn “Cha xứ”.
“Các con đến rồi!”, cha xứ cười hiền từ nghênh tiếp bọn họ, vẽ hình chữ thập trước ngực, “Những đứa trẻ ngoan, cầu Chúa che chở cho các con”.
“Bạn học mới!”, một nam sinh trong đó nhận ra ta.
“Chào mọi người”, ta nở nụ cười bước tới chào hỏi. Có bốn người cùng đến, hai nam hai nữ, đều là nam thanh nữ tú, ánh mắt lần lượt hướng về phía ta, tràn đầy kinh ngạc.
“Anh, chị…”, một đám trẻ con ùa lên trên, hình như rất thích bọn họ.
Một nữ sinh tóc dài qua vai dịu dàng đáng yêu chìa hai túi đồ trong tay ra, cười nói: “Cầm đi chia cho mọi người nhé, ai cũng có phần cả đó”.
“Cảm ơn chị!”
Bọn trẻ con được cha xứ dắt đi, nam sinh nhận ra ta nói với người bạn đồng hành bên cạnh cậu ta vẫn đang ngơ ngác sững sờ nhìn chằm chằm ta: “An Trác, người mình nói đến chính là cô ấy. Hôm qua cô ấy vừa mới chuyển đến lớp chúng ta, diện mạo rất giống Đinh Linh nhỉ.”.
“Rất giống, nhưng cũng không giống hoàn toàn”, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vừa nói vừa đưa mắt với cô gái tóc dài qua vai kia.
Đinh Linh mà bọn họ nhắc tới xinh đẹp hơn tôi, đó chính là điểm tôi không hoàn toàn giống cô ấy. Dù gì cũng là bạn cùng trường, lại học cùng lớp, theo thói quen ta thể hiện phép lịch sự: “Chào các bạn, tôi tên là Phong Linh”.
“Đinh Linh?”, nam sinh đang sững sờ sắc mặt chợt hơi khác lạ.
“Tôi tên Nghiêm Tuấn, cậu ấy là Đỗ An Trác”, Nghiêm Tuấn vội ngăn cậu nam sinh đang cất bước về phía ta, chủ động giới thiệu, “Chủ tịch Hội siêu nhiên của chúng tôi, có chút kỳ quái, đừng để ý nhé! Ối, chúng tôi và bạn cùng một lớp”.
“Tôi tên Lương Dĩ Tiên, là thành viên của Hội siêu nhiên”, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cũng cất tiếng giới thiệu, “Cô ấy là Âu Ngưng, bạn gái của An Trác”.
“Nghiêm Tuấn, Đỗ An Trác, Lương Dĩ Tiên, Âu Ngưng”, ta thuận theo thứ tự đọc lại tên của bốn người, thấy vui mừng, “Vậy sau này tôi gọi các bạn là Tiểu Tuấn, Tiểu Trác, Tiên Tiên và Tiểu Ngưng nhé! Mọi người gọi tôi Tiểu Phong là được rồi”.
“Tiểu Phong?”, sắc mặt bốn người bỗng biến đổi.
Hử? Làm sao thế? Ta đột nhiên ý thức được…
“Linh Linh?”, Đỗ An Trác xông lên túm lấy hai cánh tay của ta, “Linh Linh?
Là em sao? Em quay lại rồi!”.
Ta cười khan: “Xin lỗi nhé! Cậu nhận nhầm người rồi, tôi tên Phong Linh, không phải là Đinh Linh(3) mà mọi người nói”.
“Chỉ có Đinh Linh gọi anh ấy là Tiểu Trác, nghe Nghiêm Tuấn nói hai người diện mạo rất giống nhau, tên cũng giống, Phong Linh, Đinh Linh, cho nên mới khiến anh ấy hiểu nhầm như vậy!”, Hạ Đinh ngồi trên xe lăn đẩy xe đến bên cạnh giải thích cho ta.
“An Trác, đừng kích động”, Nghiêm Tuấn ra sức kéo cậu ta ra, nhỏ tiếng nhắc nhở, “Âu Ngưng cũng ở đây, để ý đến cảm nhận của cô ấy một chút”, rồi lại xin lỗi ta, “Tiểu Phong, xin lỗi cậu, cậu ấy như thế này…”.
“Không sao!”, ta chẳng để tâm lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện ta tìm hiểu được, Đinh Linh là bạn gái cũ của Đỗ An Trác, gặp phải tai nạn trong một sự cố, một khoảng thời gian rất dài cậu ta không thể mở lòng được. Âu Ngưng lương thiện có ý với cậu ta đã lâu, khó khăn lắm mới giúp được cậu ta vượt qua bi thương, để cô ấy thay thế Đinh Linh làm bạn gái hiện tại của mình.
Chuyện liên quan đến Đinh Linh, bọn họ giấu giếm rất nhiều, nhưng từ trong ký ức của họ, ta lại có thể thu hoạch được không ít tin tức, bao gồm cả những trải nghiệm ly kỳ kia. Thân phận thật sự của Đinh Linh là một con hồ tiên, Lương Dĩ Tiên thì biết trị yêu linh, là âm dương sư còn Hạ Đinh hiểu được một số kỳ môn dị thuật.
Chú thích: (1) Phong Linh là chuông gió.
(2) Xuất xứ từ Tống Ngọc Cao Đường Phú: Thời Chiến Quốc, Vu sơn thần nữ thầm ngưỡng mộ Sở Tương vương, lén hạ phàm trần gặp gỡ, Tương vương vừa gặp được nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước phong thái thần tiên đó, muốn có được nàng, nhưng vì tiên phàm cách trở, không được như ý nguyện. Sau khi Tương vương hồi cung vẫn nhớ nhung không quên thần nữ, Vu sơn thân nữ để giải mối si tâm của Tương vương, sau khi kết hợp với Tương vương ở trong mộng, tặng ngọc bội mà từ biệt. Tương vương sau đó đi khắp Vu sơn, tìm thăm giai nhân, thần nữ tái hiện pháp tướng, thuyết giải tiền duyên đã dứt, động viên Sở vương thu hồi tâm tình, chuyên tâm cho xã tắc, cáo biệt quay lại Thiên Đình.
(3) Hai chữ Linh này âm giống nhau nhưng chữ Hán khác nhau.