Chương 2: Kỳ Ngọc

Hơn hai mươi năm trước, lão quốc công đảm nhiệm Lễ Bộ thượng thư, Hách Diên phụ thân Hách Tranh từng là môn sinh ông đắc ý nhất. Sau đó Hách Diên đắc thế, cũng quan tâm đến Vân gia nhiều hơn.Khi còn bé Hách Tranh đã bị phụ thân ảnh hưởng, làm học sinh của lão quốc công, khi ở Thái Học lão quốc công cũng thực coi trọng hắn, dạy không ít cách kinh thế an bang, cho nên tới bây giờ, đôi khi rảnh rỗi Hách Tranh sẽ đến vấn an.

Nhưng dù như thế, điều này cũng không có nghĩa hắn chú ý đến Vân Ánh.

Cho nên, nàng thất vọng đối với chuyện hắn không quen biết, thật sự là buồn cười vô cùng.

Hách Tranh từ trên cao nhìn xuống lướt qua ngón tay thiếu nữ, tiện đà chậm rãi rút ống tay áo ra, đạm mạc nói: “Vân cô nương, xin tự trọng.”

Ngón tay Vân Ánh cứng đờ, không nói lời nào.

Nhất thời bầu không khí trở nên cứng đờ, thái độ của Hách Tranh đã rất rõ ràng, chờ đến khi Hách Tranh nói hết lời, một người nam nhân trẻ tuổi mới hoà hoãn không khí:

“Thì ra đây là Vân cô nương, cửu ngưỡng đại danh.”

Vân Ánh đẹp đáng được gọi là siêu phàm thoát tục, cho nên nếu Hách Tranh không kêu là Vân cô nương, mọi người không thể liên tưởng nàng là đại tiểu thư từ nông thôn đến.

Thanh niên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ánh, cố ý giải vây: “Ha ha, xem ra là Vân cô nương nhất kiến như cố với Kỳ Ngọc.”

Người quen thuộc với Hách Tranh đều biết, vị này không phải là người dễ tính, lễ phép và quân tử đều là mặt ngoài, thật ra bên trong lạnh nhạt ngạo mạn, đối với ai cũng vậy.

Cho nên nếu cứ tiếp tục như vậy, không có chỗ tốt cho Vân Ánh.

Nhưng Vân Ánh cũng không cảm kích, nàng không lên tiếng.

Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn Hách Tranh lần nữa, trong mắt người ngoài, ánh mắt nàng nhìn Hách Tranh được gọi là cực nóng.

Vân Ánh không rảnh bận tâm người khác nghĩ thế nào.

Chỉ là đã lâu nàng không nhìn thấy hắn. Trên đời này sẽ không có hai gương mặt giống nhau như đúc, nhưng nếu nói là tương tự, người trước mặt nhất định là giống hắn.

Mới vừa rồi cách khá xa, qua khe hở, nàng mơ hồ nhìn, thậm chí cảm thấy đó chính là hắn.

Ninh Ngộ.

Tên nàng từng gọi vô số lần.

Sau khi hắn chết, nàng từng mơ thấy hắn vô số lần, mơ thấy ánh mắt hắn nhìn nàng trước khi chết, còn có bọn họ sắp gặp nhau.

Nếu không có lần ngoài ý muốn đó, hoặc là nói nếu không có nàng, Ninh Ngộ sẽ không chết.

Hắn có tiền đồ cẩm tú, lấp lánh cao cao tại thượng.

Rõ ràng nàng biết hắn từ rất sớm, nhưng nàng thật sự là một người khϊếp nhược, chỉ để nói với hắn một câu mà dùng hết can đảm, nàng đã tốn 6 năm.

Nàng khϊếp nhược đến mức, từ đó về sau, không thể nói với hắn một câu thích, cũng không thể nói với hắn câu xin lỗi vào lần cuối cùng.

Nàng không thể đối mặt với việc Ninh Ngộ đã không còn, luôn cảm thấy hắn còn sống giống như trước kia, nhất định đứng dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, lẳng lặng đi về phía trước.

Nhưng sự thật là, rốt cuộc hắn không về được.

Chuyện cũ như mộng, Vân Ánh nhìn gương mặt quen thuộc, nhẹ giọng mở miệng: “… Xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi nghe rất chân thành, nhưng đương nhiên Hách Tranh cũng không để ý. Hắn chỉ vô cảm quét mắt nhìn nàng, không rảnh để nói nhiều.

Nhưng khi hắn nâng bước sắp đi, Vân Ánh chặn hắn lại lần nữa.

Vẻ mặt nàng có vài phần hoảng loạn, như sợ hắn đi mất, gấp gáp nói: “Chờ một chút!”



Lại là như thế, chắc chắn là đang làm mất thể diện của lão quốc công. Không khí trở nên căng thẳng hơn, giọng Hách Tranh mang theo nguy hiểm khó phát hiện, hắn chậm rãi nói: “Còn không tránh ra?”

Tay Vân Ánh toát mồ hôi, nàng vẫn cứ ngẩng đầu nhìn hắn, đối với khuôn mặt làm nàng mê luyến, dưới tình hình gấp gáp thế này, nhất thời không biết dùng cớ gì giữ hắn lấy.

Cuối cùng nàng chỉ cẩn thận hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Ngươi… Ngày mai ngươi có đến đây không?”

Nàng còn có thể gặp lại gương mặt này không.

Nhưng lời này nói ra thật không đúng lúc, quý nữ thế gia, dù thích Hách Tranh, cũng sẽ không thất thố như thế.

Nhưng cách theo đuổi lớn mật như vậy đặt trên người nữ tử nông thôn, lại có phần hợp lí.

Trừ Hách Tranh ra, trong lòng mọi người ở đây đều thấy vi diệu.

Hách Tranh trả lời nàng mới là lạ.

Linh Xuân ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, lúc này không nhịn được nữa, căng da đầu tiến lên nói: “Cô nương…”

Lần này Hách Tranh kiên nhẫn lâu tới vậy, hắn nói: “Hình như không có liên quan tới cô.”

Nói xong, hắn thu hồi ánh mắt, lướt qua Vân Ánh.

Khi gặp thoáng qua, bởi vì Vân Ánh khăng khăng không cho, cánh tay nam nhân đυ.ng trúng tay nàng, Vân Ánh không đứng vững, cả người lảo đảo.

Trước khi Linh Xuân duỗi tay, nam nhân vừa rồi thay Vân Ánh giải vây bị Hách Tranh bỏ lại, đúng lúc duỗi tay đỡ cánh tay nàng.Nàng thực gầy, cánh tay mềm nhẹ nhàng lọt vào lòng bàn tay, mùi thơm trên người thiếu nữ bay vào mũi, tâm tư hắn khẽ rung động, không đợi hắn làm quen với mùi thơm này, Vân Ánh đã đứng vững, kéo ra khoảng cách.

Khi Vân Ánh lại nhìn Hách Tranh, hắn đã xoải bước đi ở phía trước, chỉ để lại cho nàng một bóng dáng cao lớn.

“Vân cô nương cẩn thận.”

Lúc này, một giọng nói réo rắt kéo suy nghĩ Vân Ánh trở về, nam nhân trẻ tuổi thu hồi tay treo giữa không trung, ánh mắt rơi trên người nàng, thần sắc ôn hoà.

Tuy rằng không thể so với Hách Tranh, nhưng làm con cháu sĩ tộc, hắn có bề ngoài khiến người khác động tâm. Khuôn mặt tuấn lãng, ôn hoà gãi đúng chỗ ngứa cùng với tự phụ hiện ra từ đầu đến chân.

Khi nhìn về phía Vân Ánh, dù đã cực lực che giấu, nhưng kinh diễm trong mắt hắn vẫn rất rõ ràng.

Hách Tranh đã biến mất trong tầm mắt Vân Ánh.

Vân Ánh thu hồi ánh mắt, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng trả lời: “Đa tạ công tử.”

Nam nhân tên là Bùi Diễn, phụ thân là Hộ Bộ thị lang, trong thế hệ huân quý của tuổi trẻ đương triều, cũng xem như có danh tiếng.

“Vân cô nương không cần đa lễ.” Hắn nhìn về hướng Hách Tranh rời đi, nói: “Tính tình Kỳ Ngọc như thế, Vân cô nương chớ đau buồn, lòng hắn chỉ có gia tộc và công vụ, nữ tử tầm thường hắn chưa từng nhìn một lần.”

Ý là, Vân Ánh không nên phí tâm tư trên người hắn.

Không biết là Vân Ánh có hiểu hay không, tim còn đập nhanh, nàng nói: “Công tử chê cười, chỉ là cảm thấy hắn giống một vị cố nhân.”

Bùi Diễn không xem là thật, chỉ cho là Vân Ánh dùng lý do để vãn hồi, hắn cười cũng không chọc thủng, nói: “Thì ra là thế.”

Vân Ánh lại ôn nhu dò hỏi: “Công tử và hắn là bạn sao?”

Thật ra Bùi Diễn và Hách Tranh cũng không tính là bạn, chính xác mà nói, có thể được Hách Tranh xem là bạn, khắp Thượng Kinh chỉ có mấy người.

Sở dĩ hắn đi theo Hách Tranh, chỉ là vì lợi ích gia tộc, lại trùng hợp cùng học ở chỗ lão quốc công, nên mới có cơ hội đi theo.

Hách Tranh đại biểu Hách gia, hắn kết giao sẽ không chịu thiệt, tuy nói chỉ là quan hệ mặt ngoài, nhưng tốt xấu cũng có tiếng nói trước mặt Hách Tranh.

Bùi Diễn ừ một tiếng, nói: “Ta và Kỳ Ngọc lớn lên cùng nhau, xem như có chút hiểu biết hắn.”

Hắn dừng lại rồi nói: “Nếu cô nương có gì muốn biết, có thể tới hỏi ta.”

Hắn nhìn Vân Ánh, mỹ nhân Thịnh Kinh, không có ai giống Vân Ánh.

Cốt tương ưu việt, khí chất nhu hoà, không phải xinh đẹp có tính công kích, nếu nàng lớn lên ở Thượng Kinh, mặc dù bằng vào mỹ mạo, cũng đương nhiên là khác thường.

Chỉ đáng tiếc, nàng sinh ra ở nông thôn, khó mà thanh nhã, cho nên vừa rồi gặp Hách Tranh mới thất thố như vậy.

Nhưng nguyên nhân là vì như thế, hắn mới có cơ hội.

Mấy năm nay, tuy Ninh Quốc công đã rời xa quan trường, nhưng uy vọng trong triều còn đó, mà phụ thân hắn là Hộ Bộ thị lang, không cao không thấp, so sánh với đích nữ quốc công phủ, đương nhiên không xứng.

Nhưng Vân Ánh thì khác, nàng là đặc thù, thân phận suy giảm.

Nếu hắn có thể cưới Vân Ánh, đáp lên quốc công phủ, cũng có thể xem là một chuyện tốt.

Trong lòng đã bách chuyển thiên hồi, nhưng mặt vẫn cứ ôn hoà, hắn nhìn không chớp mắt nói: “Không ngờ có thể gặp cô nương ở đây, còn chưa chúc mừng cô nương hồi kinh.”Nói mấy câu đó xong, theo phản xạ nhìn thoáng qua cuối mái hiên, Hách Tranh đã đi được một lúc.

Cùng với Vân Ánh chỉ là bỗng dưng nảy lòng tham, nhưng hắn không thể trì hoãn lâu ở chỗ Vân Ánh, nếu lát nữa Hách Tranh đi mất, vậy hôm nay xem như hắn về tay không.

Nhưng ánh mắt chạm phải gương mặt Vân Ánh, cân nhắc xong mới nói với đại tiểu thư quốc công phủ: “Còn chưa giới thiệu với cô nương, ta họ Bùi, tên một chữ Diễn. Cô nương mới tới kinh thành, sau này nếu có cần giúp đỡ, có thể tới tìm ta.”

Hắn dừng một hồi, tiện đà nhìn thẳng vào mắt Vân Ánh, lại thấp giọng nói: “Chỉ cần là cô nương, tại hạ nhất định tận tâm tận lực.”

Nhưng Vân Ánh như không nghe thấy ý tốt trong lời hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Đa tạ hảo ý của Bùi công tử.”

Nàng không nhiều lời với hắn, như đã nhận ra nam nhân nôn nóng, Vân Ánh dừng bước, chủ động cho hắn bậc thang:

“Vừa rồi may có công tử ra tay tương trợ, thấy vừa rồi có vẻ công tử đang vội, chắc là có chuyện quan trọng phải làm, ta không ở đây trì hoãn công tử.”

Bùi Diễn sửng sốt, xua tay nói: “Thật ra không phải chuyện gì lớn.” Mới nói xong lại nói tiếp:

“Nhưng thời tiết lạnh, cô nương về phòng nghỉ ngơi đi, tại hạ không quấy rầy cô nương.”

Vân Ánh cong khoé môi, ừ.

Bùi Diễn lưu luyến rời đi, Linh Xuân đi đến bên cạnh Vân Ánh.

Vừa rồi thật sự là ngoài dự kiến của nàng, chủ tớ cùng trầm mặc. Chắc là sợ Vân Ánh xấu hổ, Linh Xuân không chủ động nhắc tới Hách Tranh, mà là giới thiệu ngắn gọn về Bùi Diễn.

Vân Ánh nghe thất thần, lúc này nàng đã bình tĩnh hơn, chậm rãi đi trên con đường vừa rồi Hách Tranh đã đi, sau khi Linh Xuân nói xong nàng hỏi: “Người vừa rồi, tên là gì.”

Đương nhiên nàng không hỏi Bùi Diễn.

Linh Xuân hơi bất ngờ, nàng cho rằng vừa rồi Vân Ánh kêu Hách Tranh thân mật như vậy, ít nhất cũng phải nghe nói về hắn một lần rồi mới phải.

Nàng đáp: “Cô nương, vị khi nãy là Hách Tranh công tử, là công tử dòng chính của Hách thị.”

Giọng nàng thấp dần, nghĩ chắc là Vân Ánh biết, nhưng vẫn bổ sung một câu: “… Tự là Kỳ Ngọc.”

Hai chữ Kỳ Ngọc được Vân Ánh lặp lại lần nữa, nàng hỏi: “Ngươi biết hắn tới quốc công phủ làm gì không?”

Linh Xuân lắc đầu, suy đoán nói: “Nô tỳ cũng không biết, Hách công tử chính vụ bận rộn, có thể liên quan tới chuyện công, cũng có thể là tới bái phỏng quốc công gia.”

Nàng không nói dối, dù sao quốc công phủ cũng là một đại tộc, người nhiều chuyện cũng nhiều, tuy nàng là nha hoàn quốc công phủ, nhưng trước kia cũng không để tâm mấy chuyện này.

Ngay sau đó Vân Ánh hỏi: “Vậy hắn thường xuyên đến đây sao?”

Cái này Linh Xuân biết thật, nàng đáp: “Không thường, nô tỳ nghe nói hắn chỉ tới vài lần.”

Tiếng nói vừa dứt, nàng nhìn thấy thất vọng trên mặt Vân Ánh.

Linh Xuân nhấp môi, thầm nghĩ tướng mạo tuấn mỹ của Hách Tranh, năng lực xuất chúng, Vân Ánh thích hắn cũng không lạ, nhưng dù là nhất kiến chung tình, cái này cũng hơi quá rồi, tự dưng cản người ta lại gọi là ca ca.

Cô nương nhìn có vẻ giống người ôn nhu như nước, không ngờ trong chuyện này…

Bây giờ bên ngoài vốn đang chê cười vì xuất thân nông thôn của nàng, hôm nay nếu việc dây dưa này truyền ra ngoài, không biết sẽ thế nào.

Nếu là người khác thì không sao, cố tình là Hách Tranh.

Một người gần như tuyệt đối không thể động lòng vì mỹ mạo của nàng.

Dưới vạn phần do dự, Linh Xuân vẫn uyển chuyển nói: “Cô nương, con em quý tộc kinh thành không ai là không phóng khoáng, bác học đa tài.”

Nàng vốn định khuyên Vân Ánh nhìn xa trông rộng, có thể nghĩ Hách Tranh, nhưng lại thấy lâu dài cũng không đi đến đâu.

Nàng chỉ phải khuyên Vân Ánh, mà tiếp tục nói: “Chắc hẳn là Hách công tử chưa suy xét đến chuyện đón dâu đâu, tương lai còn dài, nếu ngài…”

Nhìn thêm người khác đi.

Hai người đã đến cuối mái hiên, phía trước không còn xa, chính là rừng trúc, sau rừng trúc chính là nơi lão quốc công nghỉ ngơi.

Vân Ánh bỗng nhiên dừng bước.

Vừa rồi nàng không thấy Hách Tranh rẽ hướng nào, là nam hay là bắc. Nhưng nếu đi cùng một hướng với nàng, vậy cuối rừng trúc, chỉ có lão quốc công.

Linh Xuân không biết tại sao Vân Ánh dừng lại, chuẩn bị nhắc nhở, thiếu nữ phía trước bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, đầu mùa xuân chưa hết hàn khí, gò má của thiếu nữ trắng như tuyết, chóp mũi đông lạnh ửng hồng, nàng hỏi Linh Xuân:

“Vừa rồi ngươi nói, hắn cũng có thể tới tìm gia gia, đúng không?”