Trần Duyên: Khuynh Diều, hồ ly tinh trăm năm đã tu luyện thành công thuật quyến rũ, đang rình rập tìm kiếm một thiếu niên tuấn tú để cùng nhau trải qua đêm xuân. Nàng ngã, hắn ôm lấy và duyên phận đượ …
Trần Duyên: Khuynh Diều, hồ ly tinh trăm năm đã tu luyện thành công thuật quyến rũ, đang rình rập tìm kiếm một thiếu niên tuấn tú để cùng nhau trải qua đêm xuân.
Nàng ngã, hắn ôm lấy và duyên phận được mở ra.
Nàng rơi vào tay tên hòa thượng trừ yêu không gớm tay, người mà đồn rằng chỉ cần liếc mắt cũng có thể thu phục yêu quái. Khuynh Diều đã trốn thoát khỏi tay hắn một lần, nhưng giờ đây lại một lần nữa rơi vào tay tên Trần hòa thượng này.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt nguy hiểm, gằn giọng nói: "Lần này, tuyệt đối sẽ không để ngươi trốn thoát nữa."
Hoà thượng và hồ ly.
*********
Cốt Say: Quân lính đã đến dưới thành, hoàng đế ngồi trên long ỷ vẫn như không nghe không thấy chuyện bên ngoài, hai tay ôm mỹ nhân trong lòng tận hưởng lạc thú.
Càng thêm phi lý là, hoàng đế thật sự muốn đem hoàng hậu của một nước là Yến Triều Triều gửi cho lão hoàng đế của địch quốc để hòa thân, lấy cái này để đổi lấy hòa bình.
Hoàng đế và hoàng hậu nhìn nhau mà chán ghét, không có tình cảm gì.
Hoàng đế vô cùng ghét bỏ nàng, Yến Triều Triều cũng vậy.
Khi đã đi đến bước đường cùng, vào cái đêm trời tối mịt mù, Yến Triều Triều - người đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ - mặc trên người chiếc váy đỏ mỏng manh, đã đẩy cửa phòng của Tạ Từ Diễn, vị Nhϊếp chính vương đương triều.
Theo lời đồn đại, Nhϊếp chính vương đương triều là Tạ Từ Diễn tính cách âm u, lạnh lùng, trên người không có một chút hơi người nào, giống như một xác chết lạnh giá không có tình cảm.
Có thể từ đêm đó, sau khi trong lòng hắn xuất hiện bóng hình mỹ nhân mặc áo đỏ, Tạ Từ Diễn từ đó không còn thể nào đóng vai trò bù nhìn vô cảm nữa.
Một ánh nhìn thoáng qua, như một chén rượu nồng. Chưa nếm, xương cốt đã say.
Nhϊếp chính độc ác và lạnh lùng x hoàng hậu quyến rũ và đầy mưu mô.