Chương 3: Tiểu Vụ

“Đúng vậy, còn có Tiểu Vụ!”

Tiểu Vụ tồn tại cũng phải trên trăm năm, lại có làn sương mù kỳ dị bảo vệ, nó nhất định có biện pháp!

Vừa vặn Tiểu Vụ cũng ở hướng đông.

Có chủ ý, cô không hề do dự, cất bước hướng tới địa phương quen thuộc kia.

Cây cối cao to chót vót, cành lá rậm rạp, tầng tầng lớp lớp che phủ ánh sáng, bên dưới rừng rậm là một mảnh tối tăm.

Phía trước là sương mù dày đặc, duỗi tay không thấy năm ngón, thỉnh thoảng lại có bóng dáng lay động.

Vu Đát nhìn làn sương mù kia, thở dài nhẹ nhõm, bình tĩnh mà nhẹ nhàng bước vào màn sương.

Thân ảnh của cô lập tức bị che khuất.

Vu Đát một đường dựa theo ký ức, sờ soạng tới địa phương quen thuộc.

Tiểu Vụ vẫn giống như trước, điều khiển một nhánh dây leo nghênh đón cô.

Vu Đát ôm chặt dây leo, thở hồng hộc nhìn về phía Tiểu Vụ miêu tả khốn cảnh hiện tại.

Cuối cùng, cô chờ mong hỏi: “Tiểu Vụ, ngươi có biện pháp nào không?”

Dây leo đứng yên bất động.

Biểu tình của Vu Đát cũng dần dần từ chờ mong biến thành thất vọng.

Đúng rồi, Tiểu Vụ chỉ là thực vật, dù đã tồn tại trên trăm năm mà nó vẫn chưa thay đổi được vị trí sinh sống……

Ở lúc Vu Đát còn mê mang, một phiến lá bỗng nhiên được dây leo cuốn lên đưa tới trước mặt cô.

“Đây là cái gì?”

Lá cây rất lớn, phía trên phiến lá là một đóa hoa nhỏ.

Vẻ ngoài không có gì khác với hoa dại, một đóa nho nhỏ, màu sắc xám xịt, không chút thu hút.

“Là cho ta sao?”

Đóa hoa nhẹ nhẹ rớt xuống, rơi vào trong túi áo Vu Đát.

“Muốn ta tùy thân mang theo à? Ta đã biết.” Vu Đát gật gật đầu.

Màu sắc của đóa hoa này không khác gì làn sương mù kia, hơn nữa cô cũng chưa từng thấy Tiểu Vụ nở hoa.

Có lẽ vào lúc tiểu Vụ đứng yên kia, vì chính mình đã kết ra một đóa hoa?

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Vụ.”

Vu Đát ôm lấy dây leo: “Ta đây đi trước!”

Khi Vu Đát trở về, vừa lúc gặp được mẹ Vu đang ở cổng thôn chờ cô: “Ngươi đứa nhỏ này, chưa nói gì đã chạy loạn…”

Mẹ Vu lải nhải, Vu Đát cũng mở miệng nói chuyện kia, nỗ lực muốn bà tin tưởng trong thôn này thật sự có quỷ.

“…… tốt tốt, con còn muốn đến trường không?”

Vu Đát sửng sốt.

Cô thật đúng là đã quên.

“Chạy nhanh về nhà làm bài tập, ta sẽ giám sát con học.” mẹ Vu lôi kéo Vu Đát_ người không tình nguyện trở về nhà, bước vào phòng học.

Mẹ Vu bắt đầu phụ đạo cho cô.

“Mẹ ơi, người nghe con nói, thật sự có quỷ a, con đã thấy!” Vu Đát vẫn luôn nỗ lực thuyết phục mẹ.

“Đừng nói nữa, làm bài tập trước đã.”

Vu Đát đành phải ủ rũ cụp đuôi mà làm bài tập.

Nhưng hiển nhiên, lời nói của Vu Đát cũng có ảnh hưởng đến bà, khiến mẹ Vu có chút thất thần.

Thời gian đến giữa trưa.

“Mẹ ơi, ngừơi đang suy nghĩ cái gì nha?”

Mẹ Vu lại xuất thần, thần sắc còn có chút tái nhợt.

“Mẹ đang suy nghĩ về tình hình ôn dịch.”

Bà cũng cảm thấy dịch bệnh lần này thật sự có chút kỳ quặc, sẽ không thật sự có quỷ chứ?

Nghĩ đến đây, bà liền lắc đầu.