Chương 2.2:

“A! ——”

Trong phòng liền truyền ra tiếng kêu la thảm thiết.

Vu Đát lảo đảo, lắc lư từ trên đất bò dậy, trong đầu liên tục nhớ lại hai chữ tiểu Hạo vừa mới lẩm bẩm.

Kia không phải là “U cốc”!

Đó là “Có quỷ”!

Trong phòng có quỷ! Vẫn luôn đứng sau lưng cô!

Trong nháy mắt kia, đầu óc Vu Đát tê dại, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà.

Thẳng đến khi đâm sầm vào lòng ngực mẹ Vu.

“Con làm sao vậy?” Vu mẹ hỏi.

Bà nhìn mặt Vu Đát không còn chút máu, đong đầy nước mắt lúc nào không hay biết, nhịn không được ôm lấy cô: “Bé con đừng khóc, nói cho mẹ biết nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tiểu, tiểu, tiểu Hạo……” cả người Vu Đát đều phát run, gập ghềnh mà run rẩy nhắc nhẹ tên tiểu Hạo.

“Ngươi lại đi nhìn hắn?” Mẹ Vu hoảng sợ, “Này không thể được, ngươi nhanh chân đi tắm rửa, bằng không lỡ nhiễm bệnh thì biết làm sao bây giờ.”

Bà bế Vu Đát lên, đi tới phòng tắm rửa.

Ngâm bên trong nước ấm, mẹ Vu nhẹ nhàng gội đầu cho cô, tâm tình Vu Đát mới dần dần hòa hoãn lại.

“Ngươi đứa nhỏ này, nhất định là bị dọa rồi, xuất hiện ảo giác đấy.”

Nghe mẹ Vu giải thích, Vu Đát vẫn có chút lo sợ bất an.

“A, đúng rồi,” Vu Đát bỗng nhiên nhớ tới An Nhan, liền hỏi: “An Nhan cô cô đi nơi nào rồi ạ?”

An Nhan nói cô ấy có thể bắt ma, vậy thì chắc là cô ấy sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

“Không biết, sáng sớm đã cõng ba lô đi ra ngoài, nói là muốn đi tìm thứ gì đó.”

Vu Đát lập tức nhớ tới Tiểu Vụ.

Cô cũng bất chấp sợ hãi, bắt đầu lo lắng An Nhan có thể hay không tìm được Tiểu Vụ rồi, cho rằng nó là yêu quái, đem nó gϊếŧ chết.

“An Nhan, cô ấy... đi nơi nào ạ?”

Mẹ Vu cẩn thận nhớ lại: “Từ đầu thôn đi ra, hẳn là hướng nam a.”

Vu Đát lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt, không phải phương hướng của Tiểu Vụ.

“Làm sao vậy?” mẹ Vu hỏi.

“Không có gì ạ.” Vu Đát liên tục lắc đầu.

“Tắm một lúc rồi lại uống một chén canh gừng giải nhiệt, mẹ ngồi đây bồi bé con, đừng sợ nha.”

Vu Đát cũng đã tiêu tán bảy tám phần sợ hãi.

Nói không chừng, thứ mình thấy thật sự là ảo giác mà thôi.

……

……

……

Ngày hôm sau, Vu Đát như cũ đi tới trường học.

Vừa vào cửa, liền thấy Mỹ Tú_ người hôm qua bỏ chạy trối chết, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Vu Đát ngồi xuống, đang muốn an ủi hai câu, Mỹ Tú liền nhìn cô, môi run rẩy nói: “Tiểu, Tiểu Đát, tiểu Hạo đã chết……”

Trong nháy mắt kia, Vu Đát cảm giác phảng phất như có một thùng nước đá tưới xuống từ đầu đến chân, khiến cô như rơi vào hầm băng.

Mỹ Tú còn tiếp tục nói: “Nghe nói trước khi chết còn kêu thảm thiết một tiếng, kêu xong liền tắt thở.”

Vu Đát lập tức đứng lên, làm đổ cả ghế dựa.

Ánh mắt bốn phía đều quay lại nhìn cô.

Vu Đát lắp bắp nói: “Thưa thầy, em có chút, có chút không thoải mái ạ.”

Trên bục giảng, thầy giáo có chút nghi hoặc nhíu mày, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, gật gật đầu.

Vu Đát một đường chạy như điên, cả đầu đều là quỷ.

Thật sự có quỷ!

Kia không phải ảo giác của cô!

Cô thật sự thấy lệ quỷ!

Một đường chạy tới nhà tiểu Hạo, cùng mẹ Vu bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi không phải đã đi học rồi sao?” Vu mẹ nói.

“Mẹ, mẹ ơi! An Nhan cô cô đi nơi nào rồi a?” Vu Đát thở hổn hển nói.

Cô muốn nói cho An Nhan, con quỷ mà cô ấy đang tìm kỳ thật vẫn luôn ở trong thôn!

Luôn ở bên người bọn họ!

Ngày hôm qua, đợi khi tối An Nhan đạo cô trở về thì Vu Đát đã sớm bị mẹ Vu ru ngủ.

Mà hôm nay ——

“An Nhan lại ra cửa, hôm nay hình như là đi hướng đông a……”

Mẹ Vu vừa nói xong, Vu Đát liền một đường chạy như điên về hướng đông.

Không biết chạy bao lâu, đi tới chỗ sâu trong núi rừng, Vu Đát mới dừng lại bước chân.

Cô phát hiện bản thân đã để sót một vấn đề mấu chốt.

Núi nhiều như vậy, lại lớn nữa mà cô chỉ biết hướng đi của An Nhan thì làm sao tìm được đạo cô.

Vu Đát thở phì phò, trong lòng mê mang.

Cũng may là từ nhỏ cô lớn lên tại đây, dù nhắm mắt cũng không sợ bị lạc đường.

Đứng tại chỗ tự hỏi trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Vụ.