Chương 39: hỏi thăm

Phong thệ vô tích: Mặc kệ nói như thế nào, đau lòng cho chủ quán, tính ra anh ta còn may mắn, cùng ngày đó không đến cửa tiệm a, tránh được một kiếp. Nhưng mà bị phá sản, haiz, thật sự xui xẻo.

Linh phong ngâm: Lầu trên không có việc gì đi? Những khách hàng cùng nhân viên phục vụ không phải là càng xui xẻo hơn sao? Mất mạng, còn không có một giải thích hợp lý nữa.

Vũ thực cô tâm: Nghe nói là sau chuyện này, toàn bộ khu phố đó đều bỏ đi, cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, con đường kia cũng không còn ai dám đi nữa rồi.

Sle, soái nam: Đâu chỉ vậy, quán cà phê trong toàn bộ thành phố đều chịu ảnh hưởng, có vài quán còn đóng cửa ngay trong đêm đó, mọi người đều không dám uống cà phê.

Vu Đát không tiếp tục xem nữa.

Cô tính toán đến nơi đó tiếp tục điều tra. Có lẽ, cô có thể hỏi thăm trong nhóm đồng đạo một chút.

Vừa nghĩ tới đồng đạo, Vu Đát liền nhớ tới An Nhan.

Nhưng mà, khẳng định An Nhan cũng giống cô, không biết chuyện này.

Cô lại nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân cũng không biết được bao nhiêu đồng đạo.

Trước tiên, cô gọi cho Cố Đồng Độ, nhưng lại không có người tiếp.

Chắc là cậu ta đang bắt quỷ, thời điểm cô làm việc, đa số thời gian đều không mở di động.

Vu Đát do dự trong chốc lát, gọi vào số điện thoại của Nhan Thoan Nguyên.

Đối phương rất nhanh đã bắt cuộc gọi: “Chuyện gì?”

Vu Đát đem sự việc nói lại một lần, hỏi: “…… Cho nên, ngươi có manh mối nào không?”

“Không có,” Nhan Thoan Nguyên trả lời rất kiên quyết, “Chuyện này không có chút quan hệ gì với ngươi, ngươi quản nó làm gì?”

“Băng từ bị ta nhặt được, này không phải có quan hệ với ta à?” Vu Đát thuận miệng nói.

“Xen vào việc người khác.” Nhan Thoan Nguyên bình luận.

Vu Đát nghe được, có chút bực bội, đang muốn kết thúc cuộc gọi, liền nghe Nhan Thoan Nguyên nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, ngươi có thể đi tìm chủ tiệm cà phê đó thử xem.”

“Ta có nghĩ tới, chỉ là ta không biết địa chỉ của hắn a.” Vu Đát thở dài, lúc tìm hiểu tin tức về chuyện này thì cô cũng sẵn tiện tìm luôn địa chỉ của chủ tiệm.

Đáng tiếc là tìm không thấy, cô không phải cao thủ máy tính, không có biện pháp thông qua một vài thao tác là có thể tìm được địa chỉ đối phương. Thậm chí cô còn chả biết là đối phương còn sống hay đã chết.

“Nga,” Nhan Thoan Nguyên có vẻ rất bình tĩnh, hiển nhiên đối với việc này, có kinh nghiệm phong phú, “Vậy ta còn có một biện pháp khác.”

“Biện pháp gì?”

“Ngươi đem quỷ trong băng từ dẫn ra, bắt lấy nó, sau đó ép hỏi nó là được.”

“Ách,” Vu Đát trầm mặc trong chốc lát, “Ta đây thử xem.”

“Ừ.”

“Ta tắt đây, cảm ơn đề nghị của ngươi, gặp sau.”

Tắt cuộc gọi, Vu Đát tự hỏi trong chốc lát.

Tuy rằng có rất nhiều lỗ hổng, nhưng xác thật đây là biện pháp duy nhất.

39.2

Nên làm gì để dụ quỷ ra a?

" Tớ quyết định chúng ta nên ra ngoài thăm dò một chút!" Nói không chừng, biết đâu sẽ phát hiện được manh mối mới.

“Được……” Vụ Thất chậm rì rì cất tiếng phụ họa.

Thoạt nhìn có chút uể oải. Không những cậu mà Trịnh Tuyết cũng càng thêm uể oải, không chút phấn chấn.

Không rõ nguyên do nhưng Vu Đát vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền hiểu rõ. Thì ra là do, các cô đang ở phương Nam mà ngày hè ở đây rất nắng nóng, đã liên tục vài ngày chưa mưa. Cái nắng giữa trưa càng thêm chói chang.

Đừng nói Vụ Thất cùng Trịnh Tuyết, chính cô còn chả muốn ra khỏi phòng.

Vu Đát do dự trong chốc lát, vẫn là đứng dậy nói: “Tớ ra ngoài thăm dò đường trước, đến buổi tối chúng ta lại đi.” Nếu mang theo hai người thì chính cô tự đi tốt hơn.

Dù sao, nếu cô trang bị đầy đủ rồi mang theo Vụ Thất cùng Trịnh Tuyết ở trong quán cà phê đó lắc lư cả ngày thì sợ dù tới đêm khuya nó cũng không chịu ra.

Vu Đát cởi vòng tay ra, giao cho Vụ Thất: “Cậu cùng A Tuyết ở nhà, tớ đi trước.”

“Không được,” Vụ Thất lập tức lắc đầu, đứng lên, “Để xú quỷ nước kia giữ nhà, tớ và cậu cùng đi.”

“Đừng nói A Tuyết như vậy, sao mà hai người đến bây giờ vẫn không chịu ở chung bình thường a?”

Trên thực tế, Trịnh Tuyết đang rất uể oải nên ngay cả khi Vụ Thất gọi nàng như vậy thì nàng cũng không có phản ứng gì.

Vu Đát nhìn thoáng qua mắt ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cầm lấy ô che nắng: “Cậu lưu lại đi, tớ không tin, thời tiết mùa hè nắng nóng như vậy mà còn có quỷ dám ra ngoài.”

Dứt lời, Vu Đát mở cửa rồi khóa trái lại, hành động liền mạch lưu loát.

Chỉ còn lại Vụ Thất phía sau cửa, không cam lòng gõ gõ: “Tiểu Đát, cậu không thể ném tớ ở đây a!”

“Ở nhà cẩn thận, trở về sẽ mang kem cho các cậu!” cô mở dù, nghênh ngang rời đi.

……

……

……

Vu Đát trước xem hướng dẫn trên di động, nhưng mà nó toàn hướng cô tới những cung đường vô cùng kỳ lạ.

Vu Đát nhìn bức tường trước mặt, cùng với lỗ chó bên góc, hít sâu một hơi, chạy đến bên kia mua một phần bản đồ.

Hướng dẫn và bản đồ cùng nhau sử dụng, cuối cùng lộ tuyến cũng bình thường trở lại, nhưng đáng tiếc chính là cô lại không thể bung dù.

Vu Đát bị bắt buộc phải dựa sát vào tường để di chuyển.

Lăn lộn hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cô tìm đến một khu phố bị bỏ hoang.

Tầng lầu cao cao, xung quanh toàn bìa cứng bị vứt bỏ cùng bao nilon rải rác khắp nơi.

Cửa sổ hai bên cửa hàng che kín tro bụi, còn có mấy cánh cửa bị rách nát, lưu lại mảnh kính nhỏ đầy đất.

Có lẽ là do không có người ở, độ ấm nơi này thấp hơn vài độ so với bên ngoài.

Vu Đát chợt liếc mắt nhìn xung quanh, còn tưởng rằng cô đang xuyên đến thời mạt thế.

Cô đứng ở dưới bóng cây, phía sau là chiếc xe xuyên qua ngã tư đường, phía trước là đường phố hoang tàn vắng vẻ đã bị vứt bỏ.

“Tiểu cô nương, có thể chỉ đường giúp ta hay không?”

39.3 hết

Vu Đát hoảng sợ, quay đầu nhìn lại ông lão quần áo cũ nát.

Thoạt nhìn ông lão tuổi đã lớn, tóc trắng xoá, trên mặt che kín nếp nhăn, sống lưng hơi cong, mỗi một bước đi đều run run rẩy rẩy.

Vu Đát cảm thấy một tia khác thường.

Đại khái là bởi vì……

Trên tay cô đang cầm bản đồ, nhìn về phía ông lão, không tiếng động biểu đạt suy nghĩ, nhìn cô giống người địa phương lắm sao?

“Tiểu cô nương, có thể chỉ cho ta biết, đường đến trạm tàu điện ngầm đi như thế nào không?” ông lão không hiểu được hàm súc cô muốn biểu đạt, tiếp tục hỏi.

Vu Đát thở dài, nhận mệnh mà cúi đầu xem kỹ bản đồ cùng hướng dẫn trên điện thoại, ngập ngừng nói: “Dạ, trạm tàu điện ngầm, tới trước quay đầu đi 500 mét, ngang qua hai cột đèn giao thông, sau đó… Ách, sau đó quẹo trái……”

Ông lão cái hiểu cái không gật gật đầu: “Tốt a, cảm ơn cháu, tiểu cô nương.”

Vu Đát đối với tiếng cảm ơn này có chút chột dạ, điên cuồng ám chỉ: “Dạ, ông không cần khách khí, kỳ thật cháu cũng chỉ tới đây du lịch, đối với lộ tuyến bên này không quá thân thuộc, trên đường đi ông nhớ rõ, phải hỏi người khác một chút nhé.”

“Cháu là tới du lịch à,” ông lão bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách a, tiểu cô nương, khu phía trước kia, không thể đi nữa đâu!”

Đương nhiên Vu Đát biết vì cái gì không thể đi tiếp, tùy tiện tìm một lý do: “Cảm ơn ông, chỉ là cháu bị rớt đồ ở đó, muốn đi nhặt về ạ.”

“Vậy khi nhặt xong, cần phải lập tức rời đi nha,” mí mắt ông lão gục xuống, “Nơi này, có quỷ đấy……”

Nói xong, ông xoay người, hướng tới phương hướng Vu Đát vừa chỉ dẫn.