Chương 38: băng từ

“Chúng cháu cũng không có màn thầu, nơi này là quán cà phê nên chỉ có cà phê thôi ạ.”

“Có hay không… Bánh quẩy?”

“Đều không có, lão bà bà, hay là người rời đi nhé.”

Vu Đát nghe thấy từ băng từ, đã có khách mua truyền đến tiếng thúc giục.

Tiệm cà phê này buôn bán chắc rất tốt, có khách xếp hàng đợi đơn nhưng vì bà lão mà tốn thời gian hơi lâu khiến người xếp sau có chút không kiên nhẫn.

Người phục vụ cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, sau một lúc mà bà lão vẫn lặp đi lặp lại, thái độ người phục vụ rõ ràng đã có chút khó chịu.

“Đều không có, không có sữa đậu nành, không có màn thầu, không có bánh quẩy! Mời bà rời đi, con chào ạ!”

“…… Ta không đi……”

Kế tiếp, là đoạn tạp âm dài.

Vu Đát cau mày, vẫn cứ nghe, thẳng đến khi tiếng tạp âm đột nhiên im bặt.

“Kết thúc?” cô có chút không dám tin.

Vụ Thất ở bên cạnh ngáp dài, Trịnh Tuyết không có hứng thú nên đã trở lại vòng tay.

Vu Đát lấy ra băng từ, nhìn nhìn trong phòng dán đầy bùa chú, cảm giác chính mình cực cực khổ khổ chuẩn bị như công dã tràng.

Cho nên, cô trù bị lâu như vậy, tập trung hết tinh thần, chính là vì nghe đoạn hội thoại này từ mười mấy năm trước, một bà lão tiến vào quán cà phê mua sữa đậu nành, màn thầu, bánh quẩy?!

“Không, khẳng định đã bị lỗi nơi nào rồi.” Vu Đát hít sâu một hơi.

Cô khẳng định là băng từ có vấn đề, nếu không cũng sẽ không có âm khí quấn quanh, dù cho âm khí này đã dần phai nhạt.

Cái gì cô cũng chưa phát hiện, có thể là bởi vì cô dùng sai phương pháp.

“Vụ Thất, ngươi cảm thấy…… haiz,...”

Vu Đát vốn dĩ muốn hỏi Vụ Thất có suy đoán gì không, kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cậu đem đầu mình dựa trên cửa sổ, xuyên qua một tầng kính pha lê, khát vọng nhìn về sau núi, phía bên ngoài cửa sổ là một màu xanh biếc.

Đôi mắt liên tục chớp chớp, ánh mắt sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong nhìn sau núi.

Vu Đát yên lặng đi qua, đem cửa sổ mở ra.

Vụ Thất lóe sáng, đôi mắt giống như cún con tràn ngập hy vọng liền rơi xuống trên người cô.

“Cậu đi chơi đi.”

Vụ Thất hoan hô một tiếng, trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, chui vào núi.

Vu Đát lắc đầu, lại đem tầm mắt trở lại băng từ.

“Khẳng định là nơi nào có vấn đề, chờ ta đến đêm khuya lại nghe một lần nữa thử xem.”

Có lẽ là thời gian không đúng.

……

……

……

Đêm khuya.

Vu Đát, Vụ Thất_ kẻ điên chơi vui một ngày đang cảm thấy mỹ mãn, Trịnh Tuyết _ vẻ mặt vô cảm, một lần nữa đem băng từ phát lại.

Đóng kỹ cửa sổ, xác nhận lá bùa còn nguyên tại chỗ, Vu Đát lại tắt đèn, nhấn nút truyền phát tin radio.

Đoạn ghi âm giống nhau, không khác gì

ban ngày.

Lão bà bà tiến vào quán cà phê, gọi những món ăn mà căn bản quán cà phê sẽ không có.

Vu Đát hoài nghi bản thân có phải đã đoán sai hay không.

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục.

38.2

“Đều không có, không có sữa đậu nành, không có màn thầu, không có bánh quẩy! Mời người rời đi, con chào ạ!”

“…… Ta không đi……”

Nhưng bất đồng chính là, kế tiếp không phải là một đoạn tạp âm dài.

Xuất hiện một đoạn đối thoại mới!

Vu Đát nghe được tiếng bước chân dồn dập, hình như là người phục vụ từ sau quầy đi ra.

Ngữ khí không tốt: “Ta mời người đi ra ngoài!”

Lát sau lại truyền đến tiếng nghị luận của khách hàng ——

“Đã sớm nên đuổi đi, lãng phí nhiều thời gian như vậy.”

“Bà ấy không phải là bị si ngốc chứ?”

“Được a, đỡ tốn thời gian!”

Âm thanh nghị luận bị một tiếng hét thảm cắt đứt.

Vu Đát nghe thấy có tiếng chất lỏng tích tách rơi trên mặt đất.

Sau một giây tĩnh mịch, một tiếng thét chói tai mang theo đau đớn vang lên——

“A!!!”

“ Người tới!!!”

“ Gϊếŧ người !”

“Trái tim đều bị móc ra a!”

Tâm Vu Đát nhảy dựng.

Một tiếng vang nặng nề thoát ra do vật nặng ngã xuống đất, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.

Cùng với tiếng cười âm trầm.

“Chạy mau!”

“Đừng đẩy ta!”

“Mở cửa a!”

“Của mở không được!”

“Tại sao lại như vậy?!”

“Mau đạp cửa sổ!”

"Sao lại không đạp được a!”

“Cứu mạng!”

“Bà đừng lại đây!”

“Đừng a!”

“A! ——”

Một hồi tiếng kêu thảm thiết, Vu Đát chỉ có thể miễn cưỡng từ trong không gian ồn ào, phân biệt được thanh âm chất lỏng vẩy ra và tiếng trọng vật ngã xuống đất.

Cô có thể tưởng tượng được, kia hẳn là một hồi chết chóc.

Cũng có người muốn đứng dậy phản kháng ——

“Chúng ta cùng nhau lên! Chẳng lẽ còn sợ một đám người đánh không lại một lão thái bà sao?!”

“Kia không phải người, bà ta tuyệt đối không phải là người a!”

“Bà ta có thể trực tiếp đem trái tim người còn sống móc ra a!”

“Bà ta còn đem người xé thành hai nửa a a a ——”

Tiếng kêu thảm thiết dần dần nhỏ lại, thẳng đến khi bên trong đoạn ghi âm, chỉ còn lại tiếng cười trầm thấp của bà lão kia.

Sau đó... kết thúc.

Không có lệ quỷ nào bò ra, cũng không có nguyền rủa a.

Trong đoạn băng được ghi lại, chỉ có một hồi tàn sát đến từ một phía.

Nhân vật chính là bà lão kia, tuyệt đối không phải người bình thường.

Hoặc là, căn bản không phải người.

Vu Đát hoài nghi, bật đèn lên, lấy máy tính qua, quyết định điều tra chuyện này.

Mọi việc đều có thể tra được, chỉ cần không bị phía chính phủ áp xuống thì một sự kiện có nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ lên tin tức, hơn nữa cả nước cũng sẽ chú ý.

Vu Đát chỉ đưa mấy từ ngữ mấu chốt vào mục tìm kiếm, liền tìm thấy được một ít tin tức tương ứng.

Kỳ quái chính là, chuyện này cũng không giống như cô dự tính_ là nó phát sinh từ mười mấy năm trước. Mà là xảy ra cách đây vài năm trước.

Tin tức đưa ra là, một bà lão tinh thần thất thường cầm đao xâm nhập quán cà phê, dẫn tới tất cả nhân viên và khách mua trong quán cà phê đều tử vong.

Xong việc thì bà ta chạy trốn, tới khi có một người muốn mua cà phê đẩy cửa tiến vào mới phát hiện thảm trạng.

38.3 hết

Vị khách kia bị dọa đến mất khống chế tiểu tiện tại chỗ, để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Mà kẻ ác, đến nay vẫn chưa quy án.

Nhưng chuyện này tựa hồ bị người cố tình áp xuống, cũng không lên trang thông tin chính thức nào, Vu Đát chỉ có thể tìm thấy một ít tin tức trên các trang mạng online.

Vu Đát tùy tiện xem vài cái bình luận có lượt like cao ——

Mộng hắn tâm: Thật vô nghĩa, hiện tại người đưa tin tức bịa đặt đều không có đầu óc à? Một bà lão lại có thể gϊếŧ hết mọi người trong một quán cà phê, ai tin a?

Nửa chính nửa tà: Chuyện này là có thật! Ta cũng ở thành phố này, sự việc này tạo ra sóng to gió lớn lắm! Người nhà của người bị hại đã biểu tình trước cửa chính phủ một thời gian rất dài!

Xem ta cười i: Ta hoài nghi chuyện này đã có dự mưu, khả năng là có ai trong quán cà phê đắc tội với người nào đó, khiến cho mọi người trong quán đều bị diệt khẩu, sau đó lại dùng quyền lực, tùy tiện ném một người ra chịu tội thay nha.

Mặc ly tịch ~: Lầu trên đừng nói nữa, càng nghĩ càng thấy ớn a, thế giới này thật đáng sợ.

Núm cao su nam °]: Ta nghĩ chỉ do phía chính phủ quá vô dụng, tùy tiện tìm một lý do lừa gạt chúng ta.

Nam Ren, mạch căn: Cameras đâu? Cái gì cũng không quay được sao?

Sữa bò tiểu dâu tây: Không có khả năng a? Tiệm cà phê mở ở bên đường, nhiều người qua lại như vậy, cả quá trình mà không có người nào phát hiện sao? Hơn nữa, tiệm cà phê có tường kính pha lê, không có khả năng không nhìn thấy a? Sao lại chờ đến khi, có khách mới bước vào thì mới phát hiện dị thường chứ?