Chương 37: Một trận thành danh

Nơi bọn họ cử hành hôn lễ long trọng kia, chính là tòa giáo đường này.

Vu Đát nhắm mắt lại, không đành lòng xem tiếp.

Bởi vì sự tình phía sau, cô đều đã biết.

Ở cùng ngày hôn lễ, họ lại bị đánh úp lần nữa.

Thiệu Hiền Thục còn trong phòng hóa trang trang điểm, lòng tràn đầy chờ mong đối với tương lai.

Nhưng nàng không ngờ, cùng ngày đó, Phàn Tuấn Hữu bị quân địch gϊếŧ hại trước mặt nàng.

Chuyện vui biến thành chuyện buồn.

Khách khứa tới tham gia hôn lễ đều không tránh thóat.

Nàng mang tất cả oán hận, cùng mọi người tham gia hôn lễ hóa thành lệ quỷ.

……

……

……

“Chuyện này ảnh hưởng quá nghiêm trọng, phía chính phủ đã phong tỏa mọi nơi tiếp nhận tin tức.” Cố Đồng Độ nói.

Vu Đát yên lặng gật đầu, tâm tình vẫn rất trầm trọng.

“Thiệu Hiền Thục rất đáng thương, nhưng những người vô tội bị nàng gϊếŧ hại càng đáng thương hơn, ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều,” hắn nói, “Lại nói tiếp, Khương Nhậm cũng quá xui xẻo, cố tình lại ở đây quay chụp bộ phim có nội dung tương tự, đem nàng chọc giận.”

Vu Đát không nói chuyện.

Cố Đồng Độ lại thay đổi chủ đề, hứng thú bừng bừng nói: “Bất quá, ngươi thành danh, ngươi biết không? Những chuyện ngươi làm, mọi người đều đã biết, đều rất muốn cám ơn ngươi a!”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Đã bị ngươi phát hiện?” Cố Đồng Độ khụ khụ, “Hì hì, phía chính phủ để ta tới mời ngươi, muốn ngươi gia nhập.”

Vu Đát nhìn thoáng qua Vụ Thất đang ghé trên đầu gối cô, ý bảo nói: “Phía chính phủ không ngại sao?”

“Không ngại a.”

“…… Ta còn muốn suy nghĩ một chút đã.” Vu Đát cũng không hiểu biết đối với phía chính phủ, còn tồn tại nghi ngờ.

“Được a,” Cố Đồng Độ dứt khoát nói, "Kỳ thật ta cũng chỉ là thành viên bên ngoài, đến chuyển lời giúp bọn họ là được.”

Vu Đát lúc này mới cười cười: “Vậy nên ngươi làm việc cho có lệ thôi à.”

“Phải nha, ta chỉ là người làm công, hơn nữa bọn họ cũng chưa phát tiền lương cho ta, hihi” Cố Đồng Độ xua xua tay, “Ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn gia nhập thì báo cho ta một tiếng là được!”

“Tốt.”

……

……

……

Cuối cùng, Vu Đát không đồng ý gia nhập phía chính phủ.

Thứ nhất, cô không hiểu rõ về họ, cũng không muốn trói buộc bản thân.

Thứ hai, con đường cô đi rất đặc biệt, phần lớn người bên chính phủ đều là trừ yêu bắt quỷ, cô sợ Vụ Thất cùng Trịnh Tuyết sẽ bị kỳ thị.

Bất quá, xác thật cô bởi vì trận đánh này mà thành danh.

Những người sống sót do được cô cứu đều sôi nổi đưa tạ lễ tới, cùng với một số đồng đạo muốn cùng cô giao hảo.

Đưa tới lễ vật chất đầy phòng.

Thiệp mời cùng bái thư như hoa tuyết ùn ùn kéo đến.

Lúc ban đầu Vu Đát còn cảm thấy mới mẻ, thời gian lâu dài lại khiến cô đau đầu.

37.2

Vu Đát đẩy lùi tất cả thư mời, bắt đầu mang theo Vụ Thất cùng Trịnh Tuyết du lịch khắp nơi.

Trong một năm, họ đi khắp cả nước.

Là người đuổi ma trừ tà, vì quỷ giải trừ thù hận, vì vong hồn siêu độ, vì sự bất bình rút đao tương trợ.

Giống như hiệp khách giang hồ, cưỡi ngựa ngắm hoa.

……

……

……

Sau khi đi tới một thành phố mới, Vu Đát thuê phòng ở lại một tháng.

Phía sau phòng ở, là rừng cây rậm rạp, chưa có quá nhiều sự can thiệp của con người.

Sau khi thu xếp xong phòng ở thì Vụ Thất đã gấp không chờ nổi muốn đi dạo xung quanh.

“Đi thôi!” Vu Đát cử động tay chân, ra sau núi tản bộ.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, hắc xuống đất loang lổ quang ảnh, tiếng côn trùng kêu vang không có quy luật.

Gió thổi lá bay, phát ra một mảnh ào ào, thoảng qua mùi hương tự nhiên.

Vu Đát nhắm hai mắt, dang rộng cánh tay, hưởng thụ thời gian yên tĩnh này.

Đến khi một nhánh dây leo từ trên cây rũ xuống, cuộn tròn lại, gõ gõ đầu cô.

37.3

“Làm gì a.” Vu Đát nắm dây leo, cũng dùng tay gõ gõ.

“Mau tới đây, ta phát hiện một đồ vật rất kỳ quái .”

Khế ước truyền đến tiếng nói của Vụ Thất.

Một năm này, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu tăng lên không ít.

Vu Đát đi theo chỉ dẫn của dây leo tìm được Vụ Thất.

“Đây là thứ gì?”

Một nhánh dây leo cuốn một cuộn băng đưa tới trước mặt cô.

“Cái này a, cái này là băng từ, là đồ vật lưu hành từ mười mấy năm trước, hiện tại trên cơ bản là không tìm thấy nó nữa.” Vu Đát không tiếp, ngược lại cẩn thận đánh giá một chút.

Sau đó lại nhăn mi: “ Băng từ này không thích hợp, có vấn đề nha.”

Bề ngoài cuộn băng có quấn quanh một lớp âm khí loãng.

Cô móc ra một cái hộp, đem băng từ để vào, lại đem cái nắp đậy lại.

Thuận tiện còn vui đùa cùng Vụ Thất : “Ta nhớ rõ có bộ phim điện ảnh nào đó, đã sử dụng băng từ này để lưu giữ thông tin ghi hình, nhưng khi quay hình thì quỷ sẽ từ bên trong TV bò ra hoặc là sẽ gọi điện thoại cho ngươi…… Đến lúc đó chúng ta cũng quay hình lại rồi thu giữ tín hiệu một chút, nhìn xem có con quỷ nào có thể bò ra hay không.”

Gặp được đồ vật có âm khí, cô luôn muốn điều tra một chút.

Nếu gây hại liền giải quyết, nếu có oan khuất liền giúp đối phương một phen.

Dù sao cũng không thể ném lại tại chỗ, vạn nhất có ai vô tội nhưng xui xẻo đυ.ng trúng thì sao.

Hiện tại là sáng sớm, Vu Đát lôi kéo Vụ Thất có chút không tình nguyện xuống núi, đi ăn cơm sáng, liền đi mua một máy phát có thể truyền_phát tin từ bằng từ.

Bất quá tìm nó hơi mất công.

Vu Đát đi dạo nửa thành phố, lại tìm được hàng secondhand từ nhà người khác.

“Thời đại thay đổi quá nhanh,” cô cảm thán nói, “ trước kia, máy này có rất nhiều a.”

Trở lại phòng, chuẩn bị sẵn sàng.

Vụ Thất, Vu Đát, cùng với Trịnh Tuyết mới được kêu ra, ba người đem máy radio mở ra.

Vu Đát xoa xoa tay chờ mong, sau đó ấn xuống nút truyền_ phát tin.

Sau vài tiếng tạp âm, lại vang lên một hồi âm thanh ồn ào.

Vu Đát cẩn thận nghe, hình như là đang ở trong tiệm nào đó, hình như là một quán cà phê.

37.4 hết

Người không ít, có tiếng bước chân, có tiếng nói chuyện, còn có người kêu người phục vụ điểm một ly Latte.

“Người từ mười mấy năm trước mà còn rất thời thượng nha.” Vu Đát nói thầm một câu, lúc ấy cô còn ở bên trong núi lớn, cả cà phê là cái gì cũng không biết.

Cô tiếp tục nghe, một đạo tiếng bước chân thong thả trầm trọng, dần dần rõ ràng.

Vu Đát đứng dậy, dựng lỗ tai, biết vở kịch lớn đang sắp bắt đầu.

Tiếng bước chân đi lại một hồi lâu mới dừng lại, sau đó vang lên thanh âm của bà lão.

Chắc là tuổi tác bà rất lớn, thanh âm già nua còn có chút phát run: “Cái kia, tiểu tử, ngươi tốt……”

Vu Đát nghĩ nếu cô đoán không sai, vừa rồi chắc là bà lão đi vào tiệm cà phê, sau đó đi đến quầy tiếp tân, nói chuyện với người phục vụ .

Mười mấy năm trước, bà lão đã uống cà phê, thật sự là rất hiện đại nha.

Vu Đát nhịn không được, lại nói thầm trong lòng một câu.

Nhưng rất nhanh, cô liền biết là mình đã nghĩ sai rồi.

Bởi vì câu kế tiếp của bà lão là:" Tiểu tử, có thể hay không…… Có thể hay không lấy cho ta một ly sữa đậu nành?”

Người phục vụ chắc là nghĩ giống cô nên hơi có chút sửng sốt.

Anh ta nói: “Lão bà bà, ngươi lầm rồi ạ, nơi này chúng ta là tiệm cà phê, không có sữa đậu nành ạ.”

Có lẽ, bà lão hơi bị lãng tai, vẫn cứ lặp lại: “Cho ta một ly sữa đậu nành nhé.”

“Lão bà bà, chúng cháu nơi này thật sự không có sữa đậu nành, ngươi vẫn là đi đi ạ.”

Bà lão giống như đã nghe được, lại nói: “Kia… vậy lấy cho ta một cái bánh màn thầu……”