Chương 17: giọt nước

"Đừng như vậy!” Vu Đát sợ Trịnh Tuyết mất khống chế, cũng sợ Tiểu Vụ bị thương, lập tức lui về sau tách bọn họ ra.

Tiểu Vụ hấp thu phân thân, có luôn ký ức tại cổ trạch.

Phân thân của Tiểu Vụ ở cổ trạch bị áp chế đến run bần bật, nhưng bản thể Tiểu Vụ thoạt nhìn cũng không sợ hãi Trịnh Tuyết, thậm chí còn chủ động xuất kích.

Vu Đát cũng không tính toán để bọn họ quyết phân cao thấp.

Cũng may hai người cũng không phải bất chấp một hai phải đánh một trận.

……

……

……

Đêm khuya, Vu Đát ngủ say trong phòng nhỏ.

Tí tách.

Một giọt nước lạnh băng rơi trên mặt cô.

Vu Đát mơ mơ màng màng mà duỗi tay xoa đi, bên tai lại nghe thấy tiếng nước.

Tí tách, tí tách……

Cô cố sức mở to mắt, lọt vào tầm mắt là một đầu tóc đen rũ rượi, đuôi tóc còn tích táp nhỏ nước.

Vu Đát mê mang hướng lên phía trên, thấy một khuôn mặt tử thi sưng vù dữ tơn, bị ngâm nhiều ngày trong nước.

“Mẹ nó!”

Vu Đát bị dọa giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên từ trên giường.

Chờ ý thức thu hồi, cô mới phản ứng lại đây là Trịnh Tuyết.

Không biết đối phương, từ khi nào đã đứng trên đầu giường cô, cũng không biết đứng bao lâu rồi.

“Ngươi đừng làm ta sợ nha.” Vu Đát ngồi dậy, nghĩ thầm nàng ấy chẳng lẽ là khống chế không được chính mình, đợi khi cô ngủ say lại ra tay a.

Nghĩ đến đây, cô liền có chút bất an: “Ngươi muốn làm cái gì đó?”

Trịnh Tuyết cái gì cũng chưa nói, chỉ là giật giật, vươn tay đến trước mặt cô.

Vu Đát thấy, trên tay nàng có một giọt nước.

Màu đen, tỏa ra hàn khí. Kỳ dị ngưng tụ thành một đoàn, phảng phất như có sinh mệnh.

Vu Đát nhìn không ra đây là cái gì, cũng không biết nó có ích lợi gì.

Nhưng mà cô vẫn ý thức được, nước này hẳn là thứ tốt a.

“Đây là cái gì? Cho ta sao?” cô nhìn về phía Trịnh Tuyết.

Đối phương yên lặng gật gật đầu, đem giọt nước này phóng tới trong tay Vu Đát.

Xúc tua hơi lạnh, cô giật giật tay, giọt nước sẽ theo đó mà dao động.

Rất thần kỳ a.

Trịnh Tuyết đột nhiên mở miệng: “ Âm khí có trong nước, ta đều đã rút ra.”

Vu Đát sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại đây là ý tứ nàng ấy.

Ban đầu, nước trong cổ trạch kia bị ô nhiễm, nhưng sau đó Vu Đát lẻn vào trong giếng, đem nguồn gốc ô nhiễm mang đi, cũng chính là thi thể Trịnh Tuyết a, nên mọi thứ liên quan tới Trịnh Tuyết đều được kéo theo.

Nguồn ô nhiễm biến mất, Trịnh Tuyết liền có thể bắt đầu rút âm khí trong nước ra.

Sở dĩ hiện tại mới nói cho cô, phỏng chừng là bởi vì hiện tại mới có thể hoàn toàn rút ra được.

“Cho nên, những âm khí đó, biến thành cái này?” Vu Đát lập tức cảm giác giọt nước trong tay không còn là đồ tốt nữa.

“Không phải……” Trịnh Tuyết ở cổ trạch du đãng trăm năm, phải trên trăm năm chưa có nói chuyện với ai, nên có chút vụng về.

Nàng cố sức suy nghĩ từ ngữ, giải thích nói: “Không phải âm khí…… Còn có bản thân ta a……”

Trải qua một phen gập ghềnh giải thích, Vu Đát nghe hiểu.

17.2

Sau khi Trịnh Tuyết rút ra âm khí, đem âm khí chuyển hóa thành lực lượng bản thân, sau đó lại ngưng tụ hơn phân nửa lực lượng của chính mình, ngưng kết thành một giọt nước.

“Cho nên, cứ như vậy tặng cho ta sao?” Vu Đát nhìn Trịnh Tuyết, tuy rằng không biết giọt nước này có ích lợi gì, nhưng cũng không gây trở ngại cô cảm động.

“Đúng vậy, cảm ơn…… Xin lỗi……”

Lần này cô nghe hiểu, Trịnh Tuyết cảm ơn cô đã mang nàng ấy đi, cũng vì lần trước làm cô bị thương nên đến xin lỗi.

“Không có việc gì,” Vu Đát cảm động nói, “Việc này, có gây thương tổn gì cho ngươi không?”

Trịnh Tuyết lắc đầu.

Vu Đát còn muốn lại cái này có ích lợi gì, thì Trịnh Tuyết đã hóa thành một sợi hắc khí quay về vòng tay.

Cô hết buồn ngủ, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cách sử dụng giọt nước này.

Đến khi nghe được tiếng gà gáy, trời đã gần sáng.

17.3

Trong phòng Vu Đát chất đầy thi thư, xoa xoa đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm, nhưng mà cô vẫn không nghiên cứu ra cái gì.

Thậm chí, cô còn kêu Trịnh Tuyết ra, muốn được chỉ giáo thêm, nhưng nàng ấy cũng không rõ.

Nói đơn giản là cả hai đều biết nó là thứ tốt, nhưng lại không biết cách dùng.

Cô liên tục thở dài, vì cái gì An Nhan lại ra ngoài, dẫn tới cô muốn tìm một người để thỉnh giáo cũng không có a.

Cốc cốc!!

Cửa sổ truyền đến thanh âm bị gõ.

Vu Đát không cần mở cửa cũng biết là Tiểu Vụ.

Mỗi lần đều đến gõ cửa sổ phòng cô, kiên quyết không cho cô ngủ nướng.

Cũng may, hôm nay cô thức dậy sớm, bước đến mở cửa sổ, để nó tiến vào.

Tiểu Vụ thăm dò tiến vào một nhánh dây leo, cuộn tròn lại gõ gõ đầu cô.

Tiếng gõ "bang bang" vang lên.

“Ngươi có phải có bệnh hay không a?” Vu Đát mang theo bất đắc dĩ, đẩy nhẹ dây leo.

Nhưng cũng không thay đổi được gì, dây leo vẫn chẳng biết xấu hổ tiếp tục triền lên.

Vu Đát còn muốn tiếp tục đẩy nó ra, lại phát hiện nó đột nhiên bất động, sau đó phi thường linh hoạt triền xuống cánh tay cô.

Trong lòng bàn đó, cô đang nắm giọt nước mà Trịnh Tuyết đưa cho.

Vu Đát ngẩn người, sau đó buông tay, liền thấy dây leo linh hoạt cuốn lấy giọt nước.

“Ngươi biết dùng như thế nào sao?”

Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Vụ là thực vật, giống như nó đối nước trong cổ trạch phá lệ mẫn cảm.

Hiện giờ, nó cũng biết giọt nước này nên dùng như thế nào sao.

Dây leo cuốn được giọt nước liền triền trở về, Vu Đát vội vàng nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Cô đuổi theo dây leo, một đường xuyên qua “ rừng rậm Tiểu Vụ”, thẳng đến khi nó dừng trước mặt một hệ rễ thô tráng.

Cũng là địa phương ban đầu phân thân nẩy mầm.

Đây là bản thể trung tâm của Tiểu Vụ.

Vu Đát nhìn một vòng dây leo đang cuốn lấy giọt nước, sau ót lại đột nhiên bị chụp một phát.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là một nhánh dây leo khác.

“Ngươi!” Cô thở phì phì xoa sau đầu, muốn nói gì đó, liền thấy nhánh dây leo bỗng nhiên vây quanh cô thành một vòng tròn, giống như muốn biểu đạt cái gì.

Tuy là Trịnh Tuyết nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng nàng ít nhất còn có thể nói chuyện.

Còn Tiểu Vụ lại không giống vậy, giờ phút này, nếu đổi lại là người khác tới, thật là không biết chuyện gì xảy ra.

Cũng may, Vu Đát và Tiểu Vụ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ có thể giao lưu không chướng ngại, hiện tại cũng đồng dạng như thế.

Cô lập tức hiểu rõ ý của Tiểu Vụ: “Ngươi là muốn để ta bảo hộ ngươi à?”

Dây leo giật giật.

Vu Đát nhìn nhìn khắp nơi, thấy khắp núi đồi đều là dây leo, hình thành cả một khu rừng, có chút nghi ngờ: “Ta như thế nào có cảm giác, phải là ngươi bảo hộ ta mới đúng chứ?”

Nhìn nó thế nào cũng không giống bộ dáng muốn được cô bảo hộ a.

Dây leo lại gõ gõ đầu cô.

17.4 hết

“Ngươi làm gì lại gõ đầu ta a!” Lặp đi lặp lại nhiều lần, Vu Đát có chút sinh khí.

Tiểu Vụ lần này không quan tâm đến cô, nhánh dây leo kia cuốn theo giọt nước đi vào hệ rễ.

Sau đó dây leo buông lỏng, giọt nước rơi xuống đất, lập tức dung nhập vào lớp đất mềm xốp bên dưới, biến mất không thấy.

“Ai!”

Phát sinh quá nhanh, Vu Đát còn chưa phản ứng lại, giọt nước cũng đã biến mất.

Giây tiếp theo, hai nhánh dây leo kia đều lập tức tự do ngã xuống đất.

“…… Tiểu Vụ?” Vu Đát có điểm ngốc.

Sau đó cô liền phát hiện, Tiểu Vụ mất đi phản ứng.

“Sao lại thế này? Có chuyện gì xảy ra a?” Cô vòng quanh hệ rễ vài vòng, lại đến chỗ giọt nước biến mất đào đào vài lần, đáng tiếc không thu hoạch được gì.