Chương 1.2

Vu Đát nhìn gương mặt xa lạ lại khủng bố của tiểu Hạo, tay cầm rèm có chút run rẩy.

Cô bình tĩnh lại, run nhẹ hỏi : “Tiểu, tiểu Hạo? Ngươi, có khỏe không?”

Đôi mắt của bộ xương khô khẽ chuyển động, hơn phân nửa tròng trắng lộ ra bên ngoài, che kín tơ máu.

Trong cổ họng hắn không ngừng lẩm bẩm hai chữ.

“Nha…… Cô……”

“U…… Cốc……”

Đôi môi khô quắt bỗng nhiên toát ra vài điểm tơ máu.

Vu Đát rốt cuộc chịu không nổi, đột nhiên buông rèm, chạy trốn ra ngoài.

Vừa vặn đυ.ng phải mẹ tiểu Hạo đang định mở cửa tiến vào.

Đối phương nghĩ đến khuôn mặt Mỹ Tú hoang mang rối loạn chạy ra, lại nhìn bộ dáng hoảng sợ của Vu Đát, còn có chuyện gì mà không hiểu.

Đối phương thở dài nói: “Ngươi đừng sợ, người mắc bệnh này đều như vậy.”

“Xin, xin lỗi,” Vu Đát run run rẩy rẩy nói, “Con, con đi trước!”

Cô vòng qua đối phương chạy ra ngoài, một đường sợ hãi chạy về nhà.

“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại hoang mang rối loạn như vậy?” ông nội Vu hỏi.

“Con vừa mới đi gặp tiểu Hạo…” Vu Đát ngập ngừng nói.

Vu gia gia là thôn trưởng Vu gia thôn, vừa nghe lời này liền nhíu mày: “Ta đem những người bị bệnh đều cho đi cách ly, chính là để phòng ngừa lây bệnh! Ngươi như thế nào còn đi gặp hắn a?”

“Chính là……” Vu Đát còn muốn giải thích, nhưng nghĩ đến bộ dạng của tiểu Hạo, lại nhịn không được rùng mình.

Cuối cùng hậm hực nói: “Nhưng bộ dạng bọn họ phát bệnh rất đáng sợ a.”

“Dịch bệnh nào mà không đáng sợ?” ông nội tức giận xách Vu Đát trở về, giao lại cho mẹ Vu.

Mẹ Vu biết chuyện cũng rất tức giận sau khi xác nhận cô không bị nhiễm bệnh thì từng người liên tục giáo huấn cô.

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, không cần đi học.

Vu Đát uể oải ngốc tại nhà, trong đầu lại không ngừng hiện lên bộ dạng khủng bố của tiểu Hạo.

Cùng với tiếng nói lặp đi lặp lại của hắn: “U cốc...”

Vu Đát nghĩ, nơi này chỗ nào cũng là sơn cốc, hắn nói u cốc là chỉ cái gì vậy?

Thẳng đến khi tiếng đập cửa vang lên, Vu Đát liền chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, quần áo mộc mạc.

Vu Đát nhớ rõ ràng, cô ấy tên là An Nhan, từ bên ngoài lạc vào Vu gia thôn hơn mười ngày trước.

Lúc ấy, ôn dịch mới vừa xuất hiện, chỉ phát bệnh trên một vài người, mọi người đều cho rằng đây chỉ là bệnh tật bình thường.

An Nhan đến đây, tự xưng là đạo cô, du lịch khắp nơi, truy tìm một sợi quỷ khí mới đi tới Vu gia thôn.

Thôn trưởng trời sinh tính tình cố chấp, đối với quỷ thần luôn khịt mũi coi thường.

Nhưng thấy cô lẻ loi một mình, lưu lạc ở núi sâu xác thật không thích hợp nên vẫn nhiệt tình tiếp đãi cô ấy.

Vu thôn trưởng tìm một phòng ở cho cô, cung cấp ba bữa ăn trong ngày, kiên quyết không chịu thu tiền đối phương.

“An Nhan đạo cô, ngừơi đã về rồi.”

An Nhan cười hướng cô gật gật đầu.

Vu Đát hiếu kỳ nói: “An Nhan đạo cô, người đi đâu vậy ạ?"

Mấy ngày nay, An Nhan vì tìm kiếm quỷ khí kia, vẫn luôn đi sớm về trễ, ở núi rừng bôn ba tìm kiếm.

“Hôm nay đi về hướng đông.” An Nhan nói.

Hướng đông?!

Vu Đát trong lòng căng thẳng, lắp bắp nói: “Kia, An Nhan đạo cô, người có gặp được đồ vật kỳ quái nào không?”

An Nhan ngẩn người: “Không có phát hiện gì, chẳng qua xa xa ta có phát hiện một khu vực tràn ngập sương mù……”

“Đó là bình thường!” Vu Đát đánh gãy lời nói, giấu đầu lòi đuôi, ” Sương mù kia tồn tại đã lâu, trước nay không phát sinh sự tình gì a!”

An Nhan như suy tư gì mà nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì, sau đó tự mình trở về phòng.

Vu Đát đứng tại chỗ, tim đập lợi hại, chỉ cảm thấy bí mật của mình bị người xem thấu.

Đám sương mù dày đặc kia, xác thật đã tồn tại thật lâu, phải trên trăm năm.

Người tiến vào, duỗi tay không thấy năm ngón tay, sờ soạng nửa ngày, sẽ phát hiện chính mình bất động đứng nguyên tại chỗ.

Có người nói, sau khi hắn đi vào sương mù sẽ sờ được một ít đồ vật phát sáng, giống như điều xà.