Chương 1.1: Khủng bố bệnh truyền nhiễm

Sâu trong núi cao, có một thôn trang không người biết.

Tên là Vu gia thôn.

Khi mười tuổi, Vu Đát đã được đến trường.

Thân hình nho nhỏ đeo cặp sách, nhìn quanh bốn phía, ra dáng người lớn đánh tiếng thở dài.

Có căn bệnh kỳ quái quét qua Vu gia thôn, đến bây giờ, trường học chỉ còn thưa thớt vài người.

Cô ngồi vào vị trí.

Ngồi bên cạnh cô là Mỹ Tú lập tức sáp tới hỏi: “Tiểu Đát, ngươi biết không? Tiểu Hạo cũng sinh bệnh.”

“A?” Vu Đát lúc này mới phát hiện, quả nhiên Vu Tiểu Hạo không có ở lớp.

“Hắn cũng nhiễm quái bệnh à?” Hai người ghé vào cùng nhau thảo luận.

“Lạ nha, rất kỳ quái, tiểu Hạo cùng người nhà của hắn đều không tiếp xúc với bệnh này mà.”

“Chúng ta tan học đi nhìn hắn một chút.” Vu Đát nói.

“Được a.”

Hai cô gái gan lớn quyết định đi thăm tiểu Hạo mới phát bệnh.

Vừa tới đã gặp được mẹ tiểu Hạo, bà thấy các cô liền thở dài: “Làm khó hai đứa nhỏ các con, chỉ cần các con đứng xa, cách mành trướng nói vài câu là được, đừng vén rèm lên, đứng gần quá, lỡ như lây bệnh lại không tốt.”

Hai người liên tục gật đầu bước vào phòng.

Mỹ Tú lá gan rất lớn, vừa vào cửa liền quên sạch mấy lời khuyên trước đó, trở tay vén cao rèm, lại không biết nhìn thấy cái gì, hét lớn một tiếng rồi liên tục lui về phía sau.

Vu Đát đỡ lấy cô ấy: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt Mỹ Tú trắng bệch, chỉ tay vào giường, giọng nói run rẩy: “Bộ xương khô, là bộ xương khô!”

Vu Đát bị hoảng sợ.

Mỹ tú vừa lăn vừa bò, chạy ra khỏi phòng.

Vu Đát sửng sốt, nhìn lại màn trướng lần nữa, do dự trong chốc lát, thật cẩn thận đến gần nói: “…… Tiểu Hạo?”

Bốn phía im ắng, cô chỉ nghe thấy mơ hồ tiếng lẩm bẩm nho nhỏ.

Như âm thanh phát ra từ trong cổ họng, lặp đi lặp lại tiên tục.

“Y…… Cô……”

“Nha…… Cô……”

Vu Đát do dự một hồi lâu, vẫn là thật cẩn thận kéo cao màn lên, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Vừa nhìn, cô cũng giật mình, cả người run lên!

Chỉ thấy, ban đầu tiểu Hạo bụ bẫm, hiện giờ thịt trên người lại không cánh mà bay!

Làn da hồng nhuận trở nên xám trắng, khô cằn mà mắt thường lại có thể thấy rõ luôn cả xương cốt.

Hốc mắt hãm xuống thật sâu, tròng mắt vô cùng lớn, cả người như da bọc xương.

Cũng khó trách Mỹ Tú vừa nhìn đã nói là bộ xương khô.

Vu Đát nghe nói qua, người bị mắc bệnh này, đầu tiên là nuốt không trôi, màu da xám trắng, ngắn ngủn mấy ngày mà trông giống như bị lấy hết máu thịt, thân thể nhanh chóng gầy ốm.

Từ xa nhìn vào, trông giống một bộ xương khô mang theo một tầng da người.

Sau cùng thân thể sẽ khô quắt, rồi chết.

Càng kỳ quái hơn là, người vừa tắt thở, liền kéo đến một bầy quạ đen, dù có người khác thì chúng vẫn xúm lại mổ thịt người đã chết.

Có lúc người thân không chú ý sẽ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người bệnh trộn lẫn với tiếng mổ rỉa của động vật.