Chương 13: Dị thường

Cùng lúc đó, bùa hộ mệnh trên người Vu Đát thiêu đốt dữ dội, hóa thành ngọn lửa lục sắc.

Lệ quỷ cũng bị đánh bay ra, cách xa cô.

Vu Đát xoay người, thấy bộ dạng lệ quỷ kia.

Toàn bộ tóc nàng rối tung trước ngực, quần áo đơn bạc, áo rách quần manh.

Da thịt trắng xanh có chút sưng vù, lộ ra cánh tay trải rộng những vết thương, da thịt lồi lõm trắng bệch.

Nàng vừa hoạt động, Vu Đát liền thấy được vết lằn xiết cổ thật sâu, khóe miệng xé rách.

Lệ quỷ thối lui đến nơi xa, cùng cô giằng co.

Miệng vết thương chết lặng, Vu Đát lấy ra một lá bùa chụp lên vai, cảm giác đóng băng mới dần dần biến mất, đau đớn lần nữa đánh úp lại.

Lệ quỷ kia lại không động thủ nữa, Vu Đát cảm giác được dị thường, cô thử mở miệng nói: “Trịnh Tuyết?”

Lệ quỷ cũng không có động tác gì.

Đã bị tập kích qua một lần, Vu Đát bị thương không dám thiếu cảnh giác, thấy đối phương trước sau không hành động, cô do dự một phen, cắn phá đầu ngón tay, viết phù chú trên không.

Kiếm gỗ đào không ở bên người, Vu Đát chỉ có thể làm như vậy.

Máu tươi trên đầu ngón tay đều đều chảy ra, ở trong không trung ngưng kết thành phù chú.

Cô nghĩ, dù thế nào, trước cứ chế trụ đối phương lại nói tiếp.

Lệ quỷ vẫn luôn không có động tác, thẳng đến khi cô viết gần xong, thân ảnh đối phương mới hoảng hốt lay động, biến mất tại chỗ.

Phù chú hoàn thành, Vu Đát cảnh giác nhìn bốn phía.

Nếu đối phương không ra, qua một khoảng thời gian nhất định thì phù chú này sẽ mất đi hiệu lực.

Bất quá, Vu Đát không cần lo lắng nhiều như vậy, lệ quỷ kia cũng không muốn trốn tránh.

Giây tiếp theo, dưới lòng bàn chân cô xuất hiện một bóng đen đong đưa, lệ quỷ kia bỗng nhiên từ dưới đất chui ra, đánh úp lên hướng cô.

Móng tay sắc nhọn còn dính máu tươi, chọc tới đôi mắt cô.

Cùng lúc đó, Vu Đát cũng đem phù chú hung hăng chụp vào cơ thể nàng!

Móng tay dừng lại trước tròng mắt cô, sau đó lại thu hồi.

Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, lệ quỷ kia cứng còng tại chỗ.

Vu Đát chụp một lá bùa lên trán nàng.

Một trận âm phong thổi qua, phất khởi nửa lá bùa kia, cũng thổi đi tóc đen ướt dầm dề trước mặt lệ quỷ.

Cô vốn tưởng chính mình sẽ đối diện với một đôi mắt oán độc.

Nhưng trên thực tế, đối diện cô là một đôi mắt thanh triệt, sạch sẽ, không oán cũng không hận.

Trong nháy mắt kia, lòng Vu Đát nổi lên khác thường.

“Tiểu Đát?”

Một bóng sáng đèn pin chiếu tới.

Vu Đát nhanh chóng chớp chớp mắt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, vậy mà lệ quỷ trước đó đang đứng yên bất động lại biến mất tại chỗ.

“Tại sao lại như vậy?” cô trợn mắt ngạc nhiên.

……

……

……

“Tê, đau quá.”

“Đã bị thương thành như vậy, sao có thể không đau?” An Nhan nhìn miệng vết thương của cô, nhịn không được thở dài.

Nguyên bản bờ vai trắng nõn, xuất hiện năm cái động máu, âm khí theo miệng vết thương tiến vào, khiến cho máu chảy ra đều là màu đen.

An Nhan nhìn liền khó chịu: “Trời sáng chúng ta liền đi thôi, nói cho Ngu lão tổng, việc này chúng ta không nhận.”

Vu Đát cả kinh: “Vì cái gì a?”

“Chúng ta không giải quyết được con lệ quỷ này.” An Nhan nói.

Sở dĩ các cô tiếp nhận vụ này là vì nó vẫn chưa gϊếŧ người. Một là thực lực con quỷ kia thấp kém, hai là nó vẫn còn nhân tính.

Nhưng giờ xem ra, hai nguyên nhân này đều không phù hợp.

Thực lực lệ quỷ này rõ ràng rất cao cường, nhưng lại cự tuyệt câu thông với các cô.

“Nhìn miệng vết thương này của ngươi, rõ ràng là nàng đã hạ tử thủ,” An Nhan nhìn máu đen ào ạt chảy ra từ miệng vết thương, vẻ mặt u sầu, “Lúc trước ta không nên đồng ý để con đi ra ngoài.”

“Kỳ thật con cảm thấy, có thể thử lại một chút.” Vu Đát nói.

Cô nhớ tới, sự khác thường trước khi cùng lệ quỷ kia giao thủ, nói: “Con thấy nàng rất kỳ quái…… Giống như là nàng ấy... cố ý để con công kích a.”

Trong thực tế, lúc ngươi đọc chú ngữ thì kẻ đối diện tất nhiên sẽ không đứng yên chịu trận.

Nhưng lệ quỷ kia rất kỳ lạ, luôn trơ mắt nhìn cô vẽ phù chú, chỉ cần dùng một chiêu đã dán được phù chú lên trán nàng. Sau đó liền thét lên một tiếng chói tai.

Vu Đát vốn tưởng rằng nàng là bị chính mình chế trụ, nhưng sau khi An Nhan tới, nháy mắt đó nàng lại biến mất, phá hủy suy đoán của cô.

Đối phương rõ ràng là có sức phản kháng.

Nhưng nàng ấy không làm như vậy, thậm chí trơ mắt nhìn Vu Đát dán lên Định Thân Phù(1).

(1): lá bùa dùng để kiềm chế hoạt động của quỷ.

“Giống như nàng cố ý tìm chết a.” Vu Đát nói.

“Không nên a……” An Nhan nghe cô phân tích, có chút mê hoặc, “Có lẽ chỉ là uy lực phù chú của con vừa lúc biến mất thôi.”

“Lại qua một ngày đi, con nghĩ, con đã hiểu được chuyện này rồi ạ.” Vu Đát nói.

An Nhan lo lắng mà nhìn nhìn miệng vết thương.

“Đừng lo lắng, dù sao bệnh viện cũng trị không hết.”

An Nhan chần chờ trong chốc lát, vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi xử lí âm khí trên miệng vết thương, máu liền ngừng chảy, vết thương cũng dần dần khôi phục bình thường.

Đơn giản băng bó lại, chỉ cần không cử động vai thì sẽ không đau nữa.

……

……

……

Trời sáng. Ánh nắng chói chang.

Dưới ánh mặt trời, khí lạnh âm u trong cổ trạch cũng dần được hòa tan.

Vu Đát đứng tắm nắng, híp mắt hưởng thụ, cảm giác cả người đã dễ chịu không ít.

Cô lại lôi Tiểu Vụ ra, muốn cùng nó phơi nắng.

Mới qua một đêm, tiểu Vụ co rúm lại càng thêm lợi hại, toàn bộ cây non đều co thành một đoàn.

Được ánh mặt trời chiếu rọi thì có giãn ra một ít.

Vu Đát lấy ra nước khoáng mang theo,

rót cho nó một chút, nó lại giãn ra thêm chút nữa.

Cô nhìn nó, đột nhiên trong đầu toát ra một ý niệm.

Tiểu Vụ thân là thực vật, hẳn là đối với nước rất mẫn cảm.

Cô có thể dựa vào nó, tìm ra địa phương có nguồn nước âm hàn nhất a?

Vu Đát hưng phấn, cúi đầu cùng nó thương lượng một phen, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không, bế nó lên, chạy về hướng hồ nước.

Tới hồ, Tiểu Vụ lại lần nữa co rúm lại thành một đoàn.

Vu Đát gật gật đầu, tiếp theo cô chạy tới khu vực hoài nghi thứ hai —— giếng cổ.

Tới bên cạnh giếng, phản ứng Tiểu Vụ càng lớn.

Không chỉ co rúm lại thành một đoàn, thậm chí toàn bộ cây non bắt đầu run bần bật.

Vu Đát nhìn về phía giếng nước đen như mực nói: “Chính là nơi này a.”

Cô đem Tiểu Vụ để một bên, rút ra ba cây hương dùng bật lửa đốt cháy, bái ba bái: “Điều kiện đơn sơ, thỉnh người thông cảm.”

Vu Đát thanh thanh giọng, nghiêm túc nói: “Ta không biết người có gì oan khuất, cũng không biết người có tâm nguyện chưa hoàn thành hay không, nhưng ta nguyện đem hết toàn lực, trợ giúp người một tay.”

Sau đó, cô đem hương cắm trên mặt đất: “Mong rằng người đáp lại.”

Trong ánh mắt chờ mong của Vu Đát, rốt cuộc có phản ứng.

Hương kia bắt đầu bốc cháy nhanh chóng, sương khói từ hương nhan bốc lên dần dần ngưng tụ vào một chỗ.

Không đến một phút, ba cây hương đã cháy hết.

Thành!