#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#
Cũng may, hiện tại các nàng ở lại một sơn thôn hẻo lánh, sau lưng là núi cao.
Vu Đát phá đi tường vây, giúp nó một đường phát triển tự do tự tại, lại làm thủ thuật che mắt, xác định không ai phát hiện.
Cứ vậy, nửa năm sau, có người tìm đến sơn thôn các nàng.
Một chiếc siêu xe đột ngột dừng dưới chân núi.
Đường núi gập ghềnh xe không đi được nên phải dừng lại, dù chủ xe hay tùy tùng, tài xế đều phải bước xuống, chuẩn bị leo núi.
An Nhan ra ngoài hái thảo dược, Vu Đát đang ở hậu viện chơi cùng Tiểu Vụ, bỗng nhiên cảm ứng được trận pháp dao động, Tiểu Vụ cũng giật giật.
Là có người tới, hơn nữa nhân số không ít.
Nàng bước ra xem, thấy một đám người thở hổn hển đi tới cửa.
Đứng đầu là người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, ăn mặc tây trang, trên tay đeo nhẫn vàng.
Ông đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán, vừa đi vừa thở hồng hộc.
Nhưng một khắc khi ông nhìn thấy Vu Đát, trước mắt sáng ngời, tiến lên mang theo gương mặt tươi cười nói: “ Ngài là Vu đại sư a?”
“Kêu ta Vu Đát là được” nàng sao có thể không biết ý đồ đối phương đến đây, “Là gặp phải phiền toái gì sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, Vu Đát đại sư,” đối phương liên tục gật đầu.
“Ta mới mua được một tòa nhà nhưng có yêu quỷ quấy phá, làm bị thương không ít người.”
Còn không đợi Vu Đát trả lời, từ trong ngực hắn móc ra một phong thư thật dày, hướng nàng nói: “Vu Đát đại sư, đây là lễ gặp mặt a……”
Vu Đát đem tiền đẩy về: “Ta phải hiểu biết rõ ràng tình huống trước đã, mới có thể quyết định nhận việc này hay không.”
Đối phương là người làm ăn khôn khéo, giỏi đưa đẩy, liên tục đáp ứng: “Dạ dạ dạ, ngài nói đúng a, là ta nóng nảy.”
Vu Đát đưa bọn họ vào trong nhà, sau khi trao đổi mới biết được tiền căn hậu quả ——
Chủ nhà họ Ngu, gia cảnh bình thường, tốt nghiệp sơ trung liền lấn thân ra xã hội.
Nhưng hắn rất có đầu óc, mấy năm gần đây làm ăn càng lớn.
Có tiền liền muốn tiến vào xã hội thượng lưu, nhưng người trong vòng kia ghét bỏ hắn là nhà giàu mới nổi.
Ngu lão tổng suy tính qua lại, nghĩ ra một biện pháp “Tuyệt diệu”, đó chính là mua một tòa cổ trạch.
Có cái gì có thể so sánh với sự phong nhã của một tòa nhà cũ( cổ trạch) có lịch sử trăm năm sao?
Ngu lão tổng cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Nhưng ở đô thị tấc đất tấc vàng như này, muốn mua một tòa nhà cổ độc lai độc vãng, tiêu phí rất lớn a.
Ngu lão còn không giàu có đến trình độ này.
Ông phát sầu hồi lâu, cho đến khi ông tìm được tòa nhà phù hợp yêu cầu mà giá cả tiện lợi.
Sợ có người đoạt mất, gấp không chờ nổi chuyển tiền mua luôn.
#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#
Nhưng lúc ấy hắn không chú ý tới, nơi đây là đô thị cấp một, cổ trạch này đã có từ thời Dân Quốc, chiếm diện tích lớn như vậy, sao có thể để giá tiện nghi cho hắn?
Bất thường tất nhiên có điều cổ quái.
Ngu lão không nghĩ nhiều, để đội thiết kế chuyên nghiệp trang hoàng lại, mới qua một ngày một đêm mà những người đó vừa khóc kêu vừa lăn vừa bò chạy trốn.
Một bên chạy, một bên còn la lên có quỷ.
Trong nhóm người thi công, một phần ba người trực tiếp vào bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, ăn không ngon, ngủ không yên, mấy ngày ngắn ngủn liền gầy một vòng lớn, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn bình thường.
Bệnh viện kiểm tra nửa ngày, cái gì cũng không tra ra, chỉ có thể đưa đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng mấy người kia chỉ biết hoảng sợ kêu có quỷ.
Ngu lão cũng sợ hãi, vội vàng tìm kiếm đại sư phong thủy.
Nhưng ông không tìm được người đáng tin cậy.
Người tới không phải kẻ lừa đảo, chính là thực lực thấp kém chỉ hơn người thường.
Thường xuyên qua lại, người tiến vào bệnh viện ngày càng nhiều.
Ngu lão nóng nảy, thẳng đến khi biết tin có cư dân từng được Vu Đát trợ giúp, vội vàng tới cửa xin giúp đỡ.
“Vu Đát đại sư, ngài nhất định phải giúp chúng ta a!”
“Không cần cấp.” Vu Đát trấn định nói, “Dựa theo cách nói của các người, bên trong cổ trạch kia chắc có quỷ, chỉ là đến nay chưa từng gϊếŧ người, phải không?”
“Khẳng định không có, bằng không ta... sớm đã bị bắt đi, nào còn có thời gian ra tỉnh cầu cứu ngài a!” Ngu lão nói.
Vu Đát gật gật đầu.
Đây là tin tức tốt.
Quỷ vẫn không gϊếŧ người, chỉ có hai khả năng.
Một là thực lực thấp kém, hai là còn tồn tại nhân tính.
Đúng lúc này, An Nhan cõng sọt tre, tay cầm lưỡi liềm, trên người dính đầy bùn đất trở về.
Đối với hình tượng thôn dân chuẩn mực của bà, Ngu lão lại không chút để ý, nhiệt tình đứng dậy cùng bà bắt tay: “Nói vậy, vị này chắc là An đại sư đi?”
An Nhan có chút ngốc, Vu Đát vội vàng đứng dậy nói lại một lần mọi chuyện với bà.
An Nhan nghe xong, lại hỏi thêm vài câu như là “ Xác nhận chính xác là không có người tử vong à”.
Cuối cùng, bà gật gật đầu, tỏ vẻ có thể nhận chuyện này.
Bà còn nói thêm: “Nhưng mà chúng ta không cam đoan có thể giải quyết được việc này.”
Sắc mặt Ngu lão cứng đờ, nhưng vẫn cố cười nói: “Hai vị đại sư có thể nguyện ý hỗ trợ liền tốt a."
An Nhan tiếp tục an bài hành trình: “Một khi đã như vậy, ngày mai chúng ta cùng ngươi vào thành phố, đi đến bệnh viện trước xem người bệnh, sau đó lại đi cổ trạch.”
Ngu lão đương nhiên không có dị nghị gì.
An Nhan lại cự tuyệt lễ gặp mặt hắn đưa, để hắn đi về trước.
“Chờ một lát!”
Thời điểm, đám người Ngu lão xoay người rời đi , Vu Đát bỗng nhiên gọi bọn họ lại.
Đối phương nghi hoặc quay đầu.
Vu Đát cười cười lấy ra một lá bùa, ném lên không trung.
Lá bùa phiêu phiêu lắc lư trên không trung.
Cả đám người Ngu lão không rõ nguyên do nhìn lá bùa, Vu Đát búng tay một cái.
Sau đó, bọn họ kinh ngạc nhìn lá bùa tự bốc cháy, ngọn lửa hiện ra sắc vàng hiếm lạ.
Mấy giây sau ngọn lửa liền tắt, Vu Đát liền cười nói: “Tốt, xem ra trên người các ngươi không có âm khí quấn quanh, đêm nay có thể ngủ ngon.”
Mọi người biến sắc, cung cung kính kính mà khách khí vài câu, mới tay chân nhẹ nhàng rời đi.
Bọn họ đi rồi, An Nhan kỳ quái nói: “Con mới làm cái gì vậy?”
Cả hai người và Tiểu Vụ đều không cảm ứng được gì, hiển nhiên trên nhóm người kia không tồn tại âm khí.
Vu Đát hà tất làm điều thừa, lãng phí một lá bùa a?
“Vì để cho bọn họ an tâm ạ.”
Trong mắt đối phương, Vu Đát chỉ là một tiểu nha đầu, An Nhan lên sân khấu trong hình tượng thôn phụ sơn dã, mặt ngoài đối phương không nói, nhưng trong lòng ít nhiều có nghi ngờ.
Vu Đát bộc lộ tài năng, vừa lúc có thể đánh mất lòng nghi ngờ của bọn họ.
An Nhan còn không để ý đối phương có tín nhiệm hay không, chẳng qua thấy cô làm vậy cũng không nói gì nữa.
Vu Đát trở về viện, vỗ vỗ dây leo: “Tiểu Vụ, ngươi có muốn cùng đi với chúng ta hay không?”
Nàng biết đối thoại giữa bọn họ, Tiểu Vụ đều nghe được.
Tiểu Vụ chậm rì rì hoạt động thân dây leo khổng lồ trước mặt nàng, không tiếng động mà hỏi lại nàng, nó nên như thế nào đi cùng nàng?
“Ta biết ngươi có biện pháp.”
Dây leo trầm mặc trong chốc lát, một nhánh dây tinh tế không biết từ nơi nào dò ra, câu lấy nàng hướng lên núi.
Vu Đát tới nơi, mới thấy được, có một cây non đang sinh sống tại đây.