Chương 8: Hứa hẹn

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Năm đó, mọi người trong thôn trang bị lệ quỷ gϊếŧ chết, trận pháp mà An Nhan bày ra ngay ngày hôm sau đã được khởi động.

Trận pháp kia, giúp vong hồn của bọn họ được siêu độ, không bị lệ quỷ thao túng, hoàn toàn tiêu tán dưới ánh nắng ban mai.

“Ta nhất định sẽ gϊếŧ hắn, vì mọi người báo thù.”

Vu Đát đứng trước mộ mẹ Vu, quỳ xuống dập đầu hướng về Vu gia thôn.

Lạy xong, nàng bắt đầu xuống núi.

Lộ trình yên tĩnh, nàng nhịn không được nói chuyện với Tiểu Vụ: “Chờ chúng ta trở về, liền tìm cho ngươi một mảnh đất phì nhiêu, sau đó lại bố trí một trận pháp……”

Nàng đột nhiên im lặng.

Bởi vì nàng phát hiện Tiểu Vụ phát run.

Cây non cuộn tròn, hai mảnh lá run run rẩy rẩy, như đang sợ hãi.

Một cổ khí lạnh phát ra từ sau lưng Vu Đát.

Vu Đát dừng bước, một tay nắm phù chú, một tay rút ra kiếm gỗ đào, thân thể căng chặt, tư thế sẵn sàng.

Chúc Thiên Thu tới!

Chung quy nàng vẫn muốn gặp lệ quỷ kia một lần.

Chỉ một thoáng, mây trời biến sắc, cuồng phong gào thét, lá cây sàn sạt rung động.

Cành lá theo gió cuốn lên cản trở tầm mắt nàng.

Nàng híp mắt, nhìn về phía trước, cách đó không xa mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo hắc ảnh chậm rãi hiện lên.

Thần kinh nàng căng chặt tới cực điểm.

Ở một khắc kia, một trận âm phong thổi qua, lá cây to rộng che trước mặt nàng.

Ngay sau đó là một cánh tay vặn vẹo đâm thẳng về phía nàng!

Cũng may Vu Đát sớm có phòng bị.

Ngay tại thời điểm nàng bị lá cây che mắt, dựa theo trực giác Vu Đát đâm kiếm về phía trước!

Nhưng mà, mũi kiếm xuyên qua lá cây, thời điểm sắp đâm trúng, tay con quỷ kia bỗng nhiên biến mất!

Đâm vào không khí?

Vu Đát thu kiếm, ném lá cây ra, nhíu mày.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Chẳng lẽ là nàng đoán sai?

Một trận gió lạnh đánh úp lại, Vu Đát lập tức xoay người huy kiếm, lại không có cái gì.

Giống như là do nàng quá mức khẩn trương, dẫn tới ảo giác.

Nàng nhíu mày cầm lấy một lá bùa, dùng linh lực thiêu đốt nó.

Nhìn ngọn lửa từ đỏ biến thành ám lục.

Vu Đát cười lạnh: “Giả thần giả quỷ!”

Nàng quát lên: “Lén lút tránh sau lưng không dám ra, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao!”

Vừa dứt lời, bàn tay quỷ dị kia lại xuất hiện.

Nó duỗi tay, chụp đầu Vu Đát!

Vu Đát không chút do dự chém kiếm tới.

Một đường kiếm khí cắt phá không trung, chém vào bàn tay kia.

Chỉ là, nó vẫn chưa bị chém đứt.

Giống như ảo ảnh, kiếm gỗ đào chém xuyên qua, bàn tay kia không chút tổn thương, dựa theo hướng cũ chụp tới.

Thấy vậy, Vu Đát nghiêng người nhảy qua chỗ khác, tránh được hung hiểm.

Nhưng mà giây tiếp theo, còn không đợi nàng thở dốc, một sợi tóc tinh tế không biết từ khi nào đã đâm tới.

Sợi tóc sắc bén như đao, nháy mắt nhập vào da thịt, muốn cắt đầu nàng!

Vu Đát huy động kiếm gỗ đào chém tới.

Cũng may, sợi tóc này đã bị chém đứt.

Nguy cơ giải trừ, cổ họng ngưa ngứa, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng trào ra.

Thực nhanh, liền thấm ướt quần áo trước ngực.

Vu Đát duỗi tay che lại, máu tươi lại theo khe hở ngón tay chảy ra.

Cuồng phong vẫn cứ quấy phá, chỉ là đã giảm đi rất nhiều.

Vu Đát có chút ý tưởng, lấy hộp đựng Tiểu Vụ ra.

Máu tươi đầm đìa, tất cả đều tồn lại trong hộp.

Vu Đát nói mau: “Tiểu Vụ, phá chướng.”

Tiểu Vụ uống no máu tươi, bắt đầu đâm chồi sinh trưởng nhanh chóng, không bao lâu liền căng nứt hộp đựng, bộ rễ cắm thật sâu vào lòng đất.

Dây leo di động, đem Vu Đát đang ngồi quỳ trên mặt đất bao phủ bên trong.

Mà Vu Đát lấy trong ba lô dược vật cùng băng vải cầm máu, nhanh chóng băng bó vết thương.

Quần áo đã bị máu tươi thấm ướt.

Mất máu quá nhiều làm nàng có chút váng đầu, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Vụ.

Tiểu Vụ đứng yên bất động, run run rẩy rẩy mà kết ra một đóa hoa nhỏ màu xám.

Vu Đát thoáng nhìn thấy phía sau tiểu Vụ có ánh sáng kỳ quái.

Là một sợi tóc khác!

“Nguy hiểm!”

Hô lớn một tiếng, tác động đến vết thương khiến máu tươi lại tuôn ra.

Tiểu Vụ đã cắm rễ nên không có cách chuyển động, sợi tóc kia nhanh chóng xông đến, cắt đứt đóa hoa nhỏ.

“Tiểu Vụ!”

Dù bị cắt nhưng đóa hoa nhỏ vẫn chủ động nở ra, lắc lư bên trong cành lá xum xuê, sau đó chậm rãi tiêu tan.

Cuồng phong dừng lại.

Ánh mặt trời lại một lần nữa xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Vu Đát ngơ ngác nhìn Tiểu Vụ vẫn không nhúc nhích, há mồm muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại bị thương.

Thẳng đến khi xuất hiện một chồi non chui từ dưới đất lên, đυ.ng đυ.ng tay nàng.

Vu Đát mở lòng bàn tay, hít hít mũi, nước mắt dừng trên chồi non, nó lại lớn thêm một ít.

Nàng cầm lấy ba lô, lại mang ra một cái hộp mới khác, đem Tiểu Vụ cất vào trong.

Xử lí miệng vết thương một lần nữa rồi băng bó lại, Vu Đát mới cầm hộp đứng lên.

Cách đó không xa, dưới ánh mặt trời một lọn tóc đang chậm rãi hóa thành tro tàn.

Nơi này là chân núi, hiển nhiên Chúc Thiên Thu không có cách nào đi xa như vậy.

Mới vừa rồi cùng bọn họ tác chiến, kỳ thật chỉ là một lọn tóc của hắn mà thôi.

Khó trách cánh tay con quỷ kia trước sau đều không cùng nàng tiếp xúc, mà sợi tóc lại sắc bén như đao, trải rộng sát khí.

……

……

……

Khi Vu Đát mang Tiểu Vụ về nhà, bộ dạng chật vật kia dọa sốc An Nhan đạo cô.

Sau khi biết được sự tình, bà càng thêm sốt ruột.

“Ngươi đứa nhỏ này như thế nào lại lỗ mãng như vậy a? Nếu không phải có mộc yêu tương trợ, vài sợi tóc kia là có thể gϊếŧ chết ngươi a!”

Vu Đát một bên đào một lỗ nhỏ đem Tiểu Vụ vùi xuống, một bên nói: “Con vẫn muốn quay về nhìn một chút. Cha mẹ và tộc nhân đều chết ở đó, nếu như con chỉ biết trốn tránh, chẳng phải là uổng kiếp làm người hay sao ạ?”

An Nhan trầm mặc.

Lát sau, bà mới thở dài: “Tiểu Đát, ta hiểu ý con, nhưng mà con phải biết rằng, Chúc Thiên Thu này, làm Quỷ Vương mấy trăm năm, là một con lệ quỷ quá mạnh, rất khó đối phó.”

Bà dừng một chút, có chút không đành lòng: “Mà Tiểu Đát, thực lực của con cùng ta xấp xỉ, mà ta chỉ dừng lại tại cấp trung đạo quán mà thôi……”

Vu Đát hiểu rõ.

Nàng cùng Chúc Thiên Thu, thực lực chênh lệch cực lớn.

Nàng ở phương diện phù chú, trận pháp, trừ tà, đoán mệnh đều chỉ có tư chất thường thường.

Muốn có thực lực tiêu diệt Chúc Thiên Thu, không khác gì người si nói mộng.

Vu Đát cúi đầu, nhìn chồi non nho nhỏ kia, nói: “Cũng không nhất định, có lẽ, con có thể tìm được cho mình một con đường thích hợp a?”

Một con đường hoàn toàn mới, khác xa người thường.

……

……

……

Vu Đát bị thương tốn không ít công phu của hai người.

Nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, khi trở về máu tươi gần như đã cạn kiệt, miệng vết thương bị âm khí bám vào, bệnh viện bình thường không trị được.

An Nhan một bên nhắc mãi cô cũng coi như phúc lớn mạng lớn, thế nhưng chỉ bị thương tới dây thanh quản cùng tĩnh mạch, không phải vết thương chí mạng.

Một bên lại cầu nguyện thiêu phù, lấy tro tàn hòa với nước cho cô uống.

Như thế qua nửa năm, ngày ngày đều uống nước bùa, cô cũng khỏi hẳn.

Mà trong khoảng thời gian này, Tiểu Vụ càng thêm sinh trưởng phát triển, chỉ qua một hai tháng đã khôi phục nguyên khí, thậm chí còn vươn ra khỏi đạo quán.