Chương 7: Người sống sót

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Xác nhận cô còn sống, An Nhan thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại nhìn quanh bốn phía.

Vu Đát được dây leo bện thành giường hứng được.

Bên kia là sườn dốc.

Hẳn là do Vu Đát không thấy rõ đường đi, lăn xuống sườn dốc, vừa vặn được dây leo tiếp được.

Mà lệ quỷ kia đã cách Vu gia thôn quá xa, lực lượng hao hết, không tiếp tục đuổi theo, lúc này mới giúp nàng tránh được một kiếp.

An Nhan lau mồ hôi trên trán, bế Vu Đát lên, khập khiễng hướng ra ngoài.

……

……

…...

Cuối cùng, An Nhan vẫn mang theo Vu Đát rời khỏi Vu gia thôn.

Mấy trăm người trong thôn trang, chỉ sót lại hai người còn sống.

An Nhan thương tiếc Vu Đát tuổi nhỏ đã mất song thân(1), lại có vướng mắc với lệ quỷ kia nên quyết định nuôi lớn cô.

(1): mất cả cha lẫn mẹ.

Mười mấy năm sau ——

“Tiểu Đát, ngươi đang đi đâu vậy?”

Vu Đát bây giờ đã là thiếu nữ, đang dạo bước ra ngoài, An Nhan ở phía sau gọi nàng lại.

Vu Đát dừng chân, quay đầu lại cười: “Thôn trang gần đây có người tìm con trừ tà, con phải đi hỗ trợ một chút ạ.”

Sau khi nàng được cứu về, kiên trì theo An Nhan học tập đạo thuật, mà An Nhan cũng muốn có người kế tục nên vui vẻ đồng ý.

Học mười mấy năm, Vu Đát chính thức xuất sư.

An Nhan nghe được cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, dặn dò một câu: “Chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi, cô cô.” Vu Đát cười tươi sang sảng như mười mấy năm trước.

Nàng rời đi sơn trang, leo lên xe, ý cười trên mặt mới dần dần biến mất.

Đạp chân ga, lái xe vào một con đường hẻo lánh.

Nàng muốn đi Vu gia thôn.

Thảm trạng năm đó, nàng một khắc cũng chưa từng quên.

Nàng muốn báo thù.

Vì thôn dân vô tội, vì phụ mẫu, càng vì chính mình.

An Nhan vẫn luôn không đồng ý cho nàng đi, trước kia, sau khi cứu được nàng liền mang nàng tới tỉnh thành cách rất xa Vu gia thôn.

Vu Đát rõ ràng bản thân không có năng lực báo thù nhưng An Nhan có bản lĩnh, nàng đã học được toàn bộ.

Đến bây giờ, nàng đã không còn không gian phát triển.

Nàng không cam lòng, vẫn luôn muốn quay về nhìn một chút, chỉ mong có thể thay cha mẹ chôn cất thi thể.

Xe đi một ngày một đêm, An Nhan ở quán trọ cũ nát dưới chân núi nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần để lên núi.

Nàng phải đi bộ qua vài ngọn núi lớn, mới có thể tới Vu gia thôn.

Lại qua thêm một ngày, rốt cuộc Vu Đát đã về lại cố hương.

Núi cao xanh ngắt, rừng cây rậm rạp.

Trong sơn cốc, bỗng nhiên Vu Đát dừng chân.

Là hài tử lớn lên trong thôn trang, nàng nhạy bén nhận ra một điểm không thích hợp.

Quá yên tĩnh.

Tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu vang, ở thời khắc nàng đi đến dưới chân núi Vu gia thôn, đều đã biến mất trong nháy mắt.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ để lại tiếng gió xào xạc.

Mười mấy năm không về, hiển nhiên trưởng thành không chỉ có một mình nàng.

Vu Đát thoáng chần chờ, vẫn là tiếp tục lên núi.

Bất luận như thế nào, nàng vẫn muốn đi nhìn một chút.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Núi sâu tĩnh mịch, sàn sạt tiếng bước chân.

“…… Tiểu Vụ?”

Vu Đát dừng chân tại địa phương vừa quen thuộc lại có chút xa lạ này

Sương mù từng bao trùm nơi đây sớm đã tiêu tán, một rừng dây leo tất cả đều đã chết héo.

An Nhan đã từng nói qua với nàng nên Vu Đát biết, cuối cùng là Tiểu Vụ cứu nàng.

Nhưng hiện tại……

“Tiểu Vụ? Tiểu Vụ?”

Vu Đát chưa từ bỏ ý định, bước sâu vào bên trong, khắp nơi tìm kiếm, kêu gọi.

Không có tiếng đáp lại, toàn bộ dây leo trong này đều đã chết héo.

Chuyện này khiến Vu Đát cảm thấy tuyệt vọng.

Nàng không tự giác lui về sau vài bước, sau đó bị vướng ngã.

Vướng ngã nàng là một cây dây leo quấn quanh thành ghế dựa.

Đây là chỗ ngồi của nàng trước kia, khi đó, nàng luôn ngồi tại đây chơi đùa cùng Tiểu Vụ.

Vu Đát lòng mang hi vọng cuối cùng, đẩy ghế dựa ra, ý định tìm kiếm dù chỉ là một sợi dây leo còn sống.

Có lẽ là trời cao phù hộ, nàng tìm được rồi, tìm được một chồi non nho nhỏ.

Xanh tươi, non nớt, còn không lớn bằng ngón tay của nàng.

“Tiểu Vụ? Là ngươi sao? Tiểu Vụ!” Vu Đát quỳ rạp trên mặt đất, thật cẩn thận để sát vào hỏi.

Cây non nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt Vu Đát nhịn không được lăn xuống.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, ngươi còn sống!”

Nàng xoa xoa nước mắt, từ ba lô lấy ra một cái hộp, bứng cây non lên, đem nó để vào trong.

“Tiểu Vụ, cảm ơn ngươi,” Vu Đát nhìn cây non nói, “Về sau, ta sẽ dẫn độ giúp ngươi.”

Nàng biết tiểu Vụ là yêu có linh tính đã có thể một mình phát triển thành một khu rừng, là yêu tu luyện trên trăm năm đã mở ra linh trí.

Nó tâm trí ngây thơ, chẳng phân biệt thiện ác, thực lực cũng chưa đủ cường đại.

Lúc này, người dẫn độ nó thập phần quan trọng.

Nếu gặp phải ác nhân, nó tự nhiên sẽ nhập ma chướng, thành yêu thành quái.

Cũng may rừng núi hẻo lánh, nó chỉ gặp được Vu Đát năng động hoạt bát.

Nàng xem nó như con người, cùng nó vui chơi, giúp nó lây dính nhân khí, càng thêm thông tuệ.

Sau khi thoát chết, nàng bắt đầu học hỏi tu luyện.

Đánh bậy đánh bạ đi vào chính đạo.

Vu Đát cũng sẽ dẫn độ người có duyên, thực lực đang dần tăng trưởng.

Nếu có cơ duyên, tu thành chín quả, ngày nào đó mọc cánh thành tiên, chưa chắc là không thể.

Vu Đát nhìn hộp cây rồi nhìn về phía thôn trang, nàng có chút do dự.

Sau một lúc lâu, nàng vẫn quyết định tiếp tục đi tiếp.

Nàng còn nhớ rõ, mẫu thân chết ở cách đó không xa, ít nhất, nàng có thể thu dọn thi cốt giúp người.

Đi bộ nửa giờ, rốt cuộc thấy được thôn trang luôn khiến nàng gặp ác mộng kia.

Nàng phảng phất như có cảm ứng, từng bước một bước đến bụi cỏ ven đuờng, khẽ đẩy ra một lỗ trống.

Đồng tử Vu Đát đột nhiên co rút lại!

Thi thể mẹ Vu quỳ rạp trên mặt đất, quần áo giống như một đêm kia, mười mấy năm vẫn không thay đổi!

Vu Đát hô hấp khó khăn, nàng run rẩy vươn tay, muốn đem thi thể lật lại.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Không thích hợp.

Nàng còn nhớ rõ, mẫu thân là đưa lưng về phía các nàng, nghênh hướng lệ quỷ.

Nhưng hiện tại, đầu bà hướng về phía nàng.

Này không thích hợp!

Có bẫy.

Vu Đát muốn lùi về sau thì “Vu mẫu” đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên cử động!

Nàng đảo mặt đã bắt được tay Vu Đát.

Bàn tay lạnh băng, sức lực rất lớn, gắt gao bắt lấy Vu Đát, trong lúc nhất thời làm nàng khó thoát thân.

“Ngươi vì cái gì muốn bỏ ta lại?” thanh âm quen thuộc truyền đến.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lại phát hiện, bà ấy không có mắt!

Dưới đầu tóc đen tuyền, là một bộ mặt bình thản không chút phập phồng.

“Ở lại……”

Khuôn mặt kia chậm rãi để sát vào.

Vu Đát nắm lấy phù chú, trong miệng niệm chú ngữ, ấn lên bộ mặt ấy.

Tiếng thét thê lương quen thuộc vang lên, "Vu mẫu" buông tay, nhân cơ hội ấy Vu Đát thoát thân.

Nàng từ sau lưng rút ra kiếm gỗ đào, cắt qua bàn tay, đem máu tươi bôi lên trên.

Mũi kiếm đâm xuyên một lá bùa, Vu Đát nhìn “Mẫu thân”, rơi nước mắt: “Nữ nhi bất hiếu, để ngươi phơi thây hoang dã nhiều năm như vậy.”

Nàng niệm chú ngữ, thi thể kia dần dần ngừng giãy giụa.

“Ta lấy máu tươi vì người đưa ma, xuống mồ an yên đi, mụ mụ.”

Thủ thuật che mắt kia bị phá giải, hiện ra nguyên trạng.

Thi thể mẹ Vu sớm đã hư thối thành bộ xương khô, theo phù chú đốt cháy, máu tươi trên kiếm gỗ đào chậm rãi biến mất, thi thể cũng từng chút hóa thành tro tàn, ở trong không trung hoàn toàn tiêu tán.