"Hi Hi, cùng ba nói chuyện một lát."
Hai người ngồi trên băng ghế dưới tán cây, nghe Thẩm Dĩ An chậm rãi nói:
"Ba từ lúc 18 tuổi đã thích mẹ con. Khi đó cô ấy còn là bạn gái Nhậm Viễn, ba chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô ấy. Sau này, Nhậm Viễn không thể bất chấp sự phản đối của gia đình mà kết hôn với người khác, mẹ con đã vì chuyện này mà buồn một thời gian dài, cuối cùng mẹ con mở lời kết hôn với ba. Cảnh tượng đó là cái mà ba không bao giờ dám nghĩ đến, khi đó ba chỉ nghĩ rằng chỉ cần ở bên cô ấy thì tất cả mọi thứ đều là vô giá. Vậy nên ba đã kết hôn với mẹ con, cuối cùng, đây cuối cùng chỉ là ba bị lợi dụng."
Hắn cúi đầu, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia khổ sở cùng nụ cười chua chát, hắn nói tiếp:
"Ba đã cố gắng hết sức để yêu cô ấy, khi đó ba từng nghĩ rằng bản thân nhất định phải cho mẹ con một gia đình thật hình phúc. Sau này, chúng ta có con. Ngày con đến với thế giới này, ba kích động đến mức suốt đêm không ngủ, vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con. Là cha mẹ tất nhiên đều mong chờ đến sự ra đời của con mình. Khi đó, mẹ con đã rất cực khổ để sinh con, thời điểm con được sinh ra, lần đầu tiên được ôm con, ba đã khóc vì hạnh phúc. Nghĩ đến đây là kết tinh giữa ba và người ba yêu nên đã quyết định đặt tên con là "Thẩm Niệm Hi, trong tên có họ của ba và tên của mẹ con. Ba hy vọng con có thể xinh đẹp như mẹ con, hơn nữa lại càng nổi bật giữa đám đông. Nhưng đó trở đi, ba luôn khẳng định, con và mẹ con chính là tất cả trong cuộc đời ba."
Thẩm Niệm Hi có chút chạnh lòng, xoay người lặng lẽ nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ An, cố gắng cảm nhận trái tim hắn.
Lúc này, Thẩm Dĩ An lại thở dài một tiếng, dịu dàng nhìn Thẩm Niệm Hi, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô tựa lên vai hắn.
Lại nghe hắn nói về quá khứ đau buồn trước đó.
"Khoảng thời gian sau khi sinh con có lẽ là lúc hạnh phúc nhất trong cuộc hôn nhân của ba mẹ, vì chúng ta có một đứa trẻ để yêu thương. Khi đó, mẹ con đối với con luôn kì vọng, mong con có thể nhanh chóng lớn lên. Trong 2 năm đó, ba mẹ rất hòa hợp, cùng với mẹ con ở cùng với nhau, trong nội tâm ba cũng thật vui sướиɠ. Nhưng là, ba cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mẹ con còn không thể buông nổi đoạn tình cảm kia. Cho nên, ba luôn lo lắng về việc đó, ở trước mẹ con luôn thận trọng lấy lòng, sợ ngày nào đó sẽ mất đi cô ấy. Nhưng tích tụ trong lòng đã lâu, có một lần, ba rốt cuộc không nhịn được hỏi cô ấy: "Ở trong lòng em, có phải anh luôn kém hơn Nhậm Viễn? Có phải em vẫn không thể quên được hắn?"."