Chương 22-2

Edit: Yuu

Sở Thanh chớp chớp mắt, chậm rãi từ trong chăn đứng dậy. Sở Sanh thấy dấu vết trên cổ cô, còn có trên người ăn mặc áo sơmi, quanh thân xuất hiện cổ tức giận lại đè ép xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thẩm Thời đứng ở cửa.

Sở Thanh thân mình run lên một chút, cô rõ ràng cảm giác được anh trai hiện tại tâm tình không hảo…

“Anh hai… Sao anh lại tới đây…” Mềm mại thanh âm truyền tiến lỗ tai Sở Sanh, hắn liếc mắt nhìn Sở Thanh một cái, đem trong lửa nóng trong lòng thu thu lại.

“Anh lại không tới, em có phải hay không liền lôi kéo hắn về nhà cùng ba mẹ nói muốn cùng hắn kết hôn?”

“Anh hai!” Sở Thanh bị hắn dỗi đến trong lòng cũng bốc lên khí nóng, nhưng mà cô tự biết đuối lý, chỉ có thể ủy khuất mà nhìn hắn.

Sở Sanh hừ lạnh một tiếng, đem áo khoác cởi đắp lên trên người cô, khom lưng trực tiếp đem cô từ trên giường ôm lên.

Sở Thanh kinh hô một tiếng, vội vàng vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Sở Sanh ôm cô vòng qua Thẩm Thời lập tức đi ra ngoài, trợ lí chờ ở bên ngoài thấy một màn này đôi mắt đều trừng ra tới, lại tiếp thu đến ánh mắt lạnh căm căm của boss nhà mình, chạy nhanh cúi đầu mở ra cửa lớn.

Boss đối tiểu thư cũng thật để bụng…

Thẩm Thời đi theo phía sau bọn họ, Sở Sanh đột nhiên ở trước cửa dừng lại, ôm Sở Thanh nghiêng người nhìn về phía Thẩm Thời.

“Tôi sẽ không đem việc tư đưa tới việc công tác, Thẩm tiên sinh năng lực công tác tôi còn thực vừa lòng. Nhưng phiền toái cậu lần sau cách xa em gái tôi một chút.”

Thẩm Thời không sao cả mà cười cười, “Hảo, Sở tổng đi thong thả.”

Sở Thanh chột dạ mà vùi đầu, kỳ thật rõ ràng là cô tìm tới Anh Thẩm trước…

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, giữ bả vai Sở Sanh đứng dậy, “ Anh Thẩm, đồ vật dì cấp…” Cô ngượng ngùng mà nhấp miệng, nhưng là dì làm bánh hoa quế sao lại có thể bỏ qua được!

Thẩm Thời cũng mới nhớ tới, xoay người vào nhà lấy ra một cái cái hộp lớn, giao cho trợ lý đứng ở một bên.

“Hảo hảo nhận, đừng lập tức ăn hết đó.”

Thẩm Thời cười muốn nhéo cái mũi cô, bàn tay đến một nửa lại dừng, đổi thành động tác phất tay.

“Hắc hắc, hảo.”

Sở Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ em gái ghé vào trên vai hắn, tươi cười tươi đẹp như vậy hắn thật lâu chưa thấy được.

Hắn lạnh mặt trực tiếp ôm Sở Thanh đi ra ngoài, trợ lý ôm một cái hộp lớn, vừa định đi theo ra cửa, “Đem đồ vật tiểu thư đều mang lên.”

Trợ lý xoay người, Thẩm Thời đã đem giày cùng quần áo thay hảo, hợp với cặp sách đưa tới trong tầm tay hắn. Trợ lý tiếp được, gật gật đầu xem như cảm ơn, xoay người chạy nhanh đuổi kịp Boss.

Sở Thanh một lần nữa lùi về trong lòng ngực hăơn, an tĩnh mà vẫn không nhúc nhích. Sở Sanh đem cô đặt ở trong xe, đi theo lên xe.

Trợ lý đem cái hộp lớn bỏ vào cốp xe, chạy đến chỗ điều khiển ngồi xuống, duỗi tay khởi động xe.

Sở Thanh dựa vào cửa xe, cúi đầu không hé răng. Sở Sanh nhìn cô một hồi, cúi người giúp cô đem đai an toàn kéo lên.

“Anh giúp em ở làm giấy phép giả ở trường học, hai ngày này ở trong nhà hảo hảo nghỉ ngơi.” Sở Sanh mở miệng, thanh âm lãnh đạm phảng phất trần thuật công sự.

“Nga.” Sở Thanh gật gật đầu.

Sở Sanh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, đè đè bên trán, trong lòng vẫn luôn ở đoán rằng tối hôm qua cô đã xảy ra sự tình gì.

Lộ trình không xa, hai mươi phút sau, xe liền ngừng ở ngầm bãi đỗ xe tiểu khu. Sở Sanh quay đầu hỏi cô, “Có thể tự đi không?”

Sở Thanh lấy lại tinh thần, gật gật đầu. Trợ lý giúp cô đem giày lấy ra tới đặt ở dưới cửa xe, Sở Thanh mặc tốt giày chui ra xe, trên người cô còn ăn mặc áo sơmi Thẩm Thời, bên ngoài khoác áo khoác Sở Sanh.

Sở Sanh nhíu nhíu mày, đem áo khoác trên người cô quấn chặt, khom lưng như cũ bế cô lên.

Sở Thanh duỗi tay ôm lấy cổ hắn, tay áo quá dài làm cô chỉ có thể lộ ra ngón tay, Sở Sanh ôm cô vào phòng nhỏ, đem cô đặt ở trên giường.

Tiểu bạch cùng tiểu hắc vòng quanh giường chạy tới chạy lui, tiểu bạch trực tiếp nhảy lên giường, nhẹ nhàng cọ chân cô.

Sở Thanh ngồi ở mép giường, quỳ một gối ở trước mặt Sở Sanh, tay nhỏ bất an mà siết chặt, hàm răng cũng cắn môi dưới.

“Mèo nhỏ chó nhỏ? Nuôi khi nào?”

“Ân… Ngày hôm qua nhặt về từ bên ngoài, quá đáng yêu.” Sở Thanh thật cẩn thận mà trả lời hắn.

Sở Sanh nhìn cô, thở dài, duỗi tay cầm lấy tay nhỏ cô, “Tiểu thanh.”

“…Ân.”

“Chúng ta nếu đem em trở về, liền khẳng định là có năng lực bảo hộ em, sẽ không làm em bị ủy khuất.”

“...” Sở Thanh cúi đầu, đôi mắt có điểm cay.

“Nhưng là em nếu không nói ra, em có bị khi dễ anh cũng không biết.” Sở Sanh nhìn cô, thanh âm phóng nhu một ít.

“Em khẳng định không thích làm cái gì cũng đều có người giám thị, vậy đừng làm cho chính mình bị khi dễ nữa, được không? Có chuyện gì liền cùng anh hai nói, ân?”

Sở Thanh dùng sức gật gật đầu, hai giọt nước mắt từ hốc mắt rớt ra tới, tích ở trên tay Sở Sanh.

Sở Sanh lau đi nước mắt cô, duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm dấu vết trên cổ cô, thấy Sở Thanh nhẹ nhàng hút khí, hắn chạy nhanh thu tay lại, “Rất đau sao? Xin lỗi.”

Sở Thanh lắc đầu, vẫn là không hé răng. Sở Sanh thấy cô không muốn nói, cũng không có ép cô.

“Em chừng nào thì muốn nói, liền tới tìm anh hai.” Sở Sanh nói xong, đứng lên đi tới cửa mở cửa, trợ lý ngoài cửa rất nhanh đưa một lọ thuốc mỡ cho hắn.

Sở Sanh tiếp nhận thuốc mỡ, đặt ở trên bàn trà. “Anh mới vừa nhờ người đi mua thuốc mỡ, đối với trên cổ em hẳn là hữu dụng, mỗi ngày nhớ phải bôi.” Hắn thấy Sở Thanh gật đầu, xoay người đi đến cửa.

Hắn nhớ tới còn có một việc, dừng lại bước chân xoay người phía cô, “Tháng sau có yến hội, đến lúc đó anh kêu người lại đây giúp em trang điểm một chút, mẹ nói lần này mang theo em, làm tất cả mọi người đều trông thấy.”

Sở Thanh chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ tháng sau hẳn là đều nghỉ hè, cô lên tiếng, “Hảo.”

Lại nói thêm một câu, “Gặp lại sau anh hai .”

Sở Sanh nhìm cô ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, hốc mắt còn có chút hồng hồng nhìn hắn, trong lòng đột nhiên giống như bị cái gì đánh trúng trở nên mềm mại.

“Ân, hảo hảo nghỉ ngơi.”

Sở Thanh nghe thấy tiếng bước chân ngoài hiên dần dần đi xa, cô cầm lấy thuốc mỡ trên bàn trà đi vào phòng tắm, nhìn gương bôi thuốc vào trên cổ.

Cảm giác mát lạnh làm cô dễ chịu rất nhiều, cô rửa rửa tay, đặt thuốc mỡ vào hộp dự trữ, đi trở về mép giường, cả người nằm ở trên giường.

Cô nhìn trần nhà đến phát ngốc, lấy ra di động lướt lướt, không có tin tức gì mới.

Cô xoát hot search Weibo, bụng có chút đói, vốn định đi ra cửa tiểu khu ăn một chút gì, nhưng là dấu vết trên cổ bị người khác thấy được cũng không tốt lắm. Vẫn là gọi cơm hộp.

Cô đứng dậy mở điều hòa ra, đem áo khoác trên người cùng áo sơmi đều cởi, thay váy ngủ. Cô gãi gãi đầu, ân… Tìm cái thời gian còn cho bọn chúng ăn...

Sở Thanh chờ cơm hộp đến, chạy nhanh mở ra ăn. Cô nhìn ánh dáng lóa mắt bên ngoài, đi ra ngoài đem trên gấu bông trên ban công xuống, lại cấp tiểu bạch tiểu hắc thêm nước cùng đồ ăn, thuận tay kéo bức màn lên, nằm trở trên giường.

Tiểu bạch tiểu hắc đều nhảy lên giường cô, ghé vào bên người cô.

Sở Thanh duỗi tay đem tiểu bạch kéo vào trong chăn, lại vỗ vỗ đầu tiểu hắc, tiểu hắc ở trên giường lăn một cái, ngoan ngoãn chạy đến chân giường mà ngủ.

Tiểu bạch nằm ở trong chăn thoải mái mà khò khè khò khè, Sở Thanh sờ sờ nó, nhắm mắt lại dần dần ngủ rồi.