Chương 22-1

Edit: Yuu

Thẩm Thời kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức phản ứng lại, “Bé ngoan… Không trở về nhà không có sao chứ?”

Hắn thấy Sở Thanh lắc đầu, tim đập không cấm nhanh hơn. Hắn đương nhiên minh bạch Sở Thanh không có cái ý tứ kia, nhưng là trong lòng vẫn là có chút khẩn trương.

“Kia… Anh trước gọi xe.” Thẩm Thời không hỏi nhiều, an ủi mà sờ sờ đỉnh đầu cô, móc di động ra click mở phần mềm gọi xe.

Qua vài phút, xe ngừng ở ven đường, Thẩm Thời ôm cô lên xe.

Sở Thanh ngoan ngoãn để hắn ôm, quanh thân đều là hơi thở Thẩm Thời, cô thả lỏng thân thể chút, hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ.

Thẩm Thời một chút một chút mà vỗ về tóc cô, thường thường cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực.

Hai chỉ tay nhỏ nắm chặt áo sơmi trước ngực hắn, đầu cũng chôn ở trong lòng ngực hắn. Hai chân trắng đáp ở trên đùi hắn, Thẩm Thời cảm thấy yết hầu có chút phát khẩn, để che dấu mà khụ hai tiếng, tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Tới phòng thuê hắn rồi, hắn vốn định đem cô đặt ở trên sô pha, nhưng mà Sở Thanh vẫn luôn bắt lấy tay hắn không buông, Thẩm Thời đành phải ôm cô cùng nhau ngồi ở trên sô pha.

“Anh… Không có quần áo nữ, trước mặc quần áo anh được chứ?” Thẩm Thời sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ hỏi cô.

Sở Thanh gật gật đầu, đôi mắt cô nhìn xuống phía dưới, lông mi dài giống như cánh con bướm chớp chớp.

Thẩm Thời sờ sờ đầu cô, “Bé ngoan trước đi tắm rửa, anh giúp em tìm quần áo.”

Không khí an tĩnh trong chốc lát, Sở Thanh chậm rãi buông áo sơmi sớm đã bị cô làm nhăn dúm dó, mặt trên còn bị nước mắt cô làm ướt nhẹp dấu vết. Cô có lỗi mà nhìn hắn một cái, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: “… Thực xin lỗi.”

Thẩm Thời giơ tay xoa gương mặt cô, đem nước mắt mặt trên đều lau đi.

“Không có việc gì, dù sao đều là muốn tắm, đi tắm rửa đi.”

Sở Thanh lúc này mới đứng lên, dịch bước chân hướng phòng tắm đi đến.

Thẩm Thời tìm ra một cái khăn lông mới, hợp với quần áo cùng nhau giúp cô đặt ở trên giá phòng tắm, đi ra ngoài đóng cửa.

Sở Thanh đem quần áo trên người từng cái cởi ra, dấu vết loang lổ trên người dần dần lộ ra.

Cô mở nước ra, cọ rửa thân thể của mình, duỗi tay đem tiểu huyệt bị Diệp Mặc rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào moi ra tới, một tay cô trơn trượt lộng.

Thịt chung quanh tiểu huyệt còn sưng đỏ, chạm một chút liền đau. Cô đem thân dưới rửa sạch sẽ, tắt nước đi, cầm lấy khăn tắm lau khô thân mình cùng tóc dài.

Thẩm Thời ngồi ở trên sô pha, nghe thấy cửa phòng tắm mở, hắn chạy nhanh đứng lên, lại nhìn thấy thiếu nữ trong nháy mắt ngẩn ra một chút.

Sở Thanh trên người ăn mặc sơ mi trắng hắn, làn da vốn dĩ trắng tuyết của cô, phảng phất ở sáng lên. Vạt áo to rộng che khuất đùi cô, tóc ướt lộc cộc, rơi rụng ở sau lưng.

“…Anh Thẩm?” Sở Thanh nghi hoặc mà nhìn hắn, hai chân trơn bóng đạp lên trên sàn nhà. Có điểm lạnh… Cô giật giật ngón chân.

Thẩm Thời lúc này mới lấy lại tinh thần, thấy chân trần cô, chạy nhanh tìm ra một đôi dép lê cho cô mang vào.

Hắn thấy đầu tóc ướŧ áŧ của cô, lại xoay người kím ra máy sấy. Lúc trước hắn muốn tới bên này công tác, mẹ Thẩm khuyên can mãi hắn mới nhét vào rương hành lý. Hắn lúc ấy còn cảm thấy thứ này chiếm địa phương lại không dùng được, tóc ngắn tắm xong hóng gió liền khô, không nghĩ tới hiện tại thật ra lại rất công dụng.

“Khụ… Anh tới giúp em sấy tóc đi.”

Sở Thanh gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Thẩm Thời mở máy sấy ra, động tác mềm nhẹ mà đem tóc dài cô hợp lại ở trong tay.

Sở Thanh hơi hơi híp mắt, cực kỳ hưởng thụ.

Thẩm Thời đem tóc cô sấy đến khô không sai biệt lắm, buông máy sấy. “Kia bé ngoan đêm nay liền ở chỗ này ngủ đi.”

Sở Thanh quay đầu nhìn hắn, “Kia anh Thẩm ngủ ở đâu?”

“Anh ngủ ở sô pha là được rồi.” Thẩm Thời cười sờ sờ đầu cô.

“A…” Sở Thanh áy náy mà nhìn hắn, tay nhỏ niết ở bên nhau. Đều do cô quá xúc động…

Thẩm Thời ngồi xổm người xuống, duỗi tay đem tay nhỏ siết chặt của cô tách ra, nắm ở trong tay nhẹ nhàng xoa, “Không sao cả, bé ngoan mau nghỉ ngơi đi.”

Sở Thanh cắn cắn môi, nghe lời nằm xuống nhắm mắt lại. Thẩm Thời giúp cô đắp chăn đàng hoàng, dịch dịch góc chăn, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ cô trong chốc lát, xoay người đi ra phòng.

Một đêm vô mộng, Sở Thanh ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới bị chuông cửa đánh thức. Cô mở mắt ra, mê mang mà nhìn bố trí chung quanh, suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại hiện tại cô ở trong nhà Thẩm Thời.

Ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, trừ bỏ Thẩm Thời còn có một người nam nhân, Sở Thanh còn đang suy nghĩ giọng nói này là của ai, cửa phòng cũng đã bị mở ra.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, đi đến trước mặt cô. Sở Thanh ngẩng đầu, cô ngây ngẩn cả người.

“Tiểu thanh, cùng anh trở về.”