Chương 18-1

Edit: Yuu

"Cửa hàng này anh đã tới rất nhiều lần, đồ ăn đều không tồi." Thẩm Khi cầm thực đơn chọn vài món, "Anh nghĩ ... Bé ngoan là không thích ăn cay, rau cần rau thơm không cần... Thêm cái đồ ngọt đi, còn có cái gì muốn ăn không?"

Thẩm Khi đem thực đơn đưa cho Sở Thanh, Sở Thanh vừa mới nghe thấy hắn chọn đồ ăn, vội vàng lắc đầu, "Không cần... Anh Thẩm vẫn là nhớ rõ ràng như vậy."

Thẩm Khi cười cười, "Trước không phải, em như là con mẻo nhỏ thèm ăn à, luôn là chạy tới nhà anh nũng mẹ anh làm bánh hoa quế ăn."

Sở Thanh mặt hơi hơi đỏ, "Em... Khi đó còn là đứa nhỏ mà. Lại nói tiếp, em đã từng trộm chạy về, nhưng là nơi đó đã biến mất... Các anh đều đi đâu? Thẩm a di thân thể có khỏe không?"

"Bà thân thể thực hảo, còn thường xuyên nhắc mãi em." Thẩm Khi lấy ấm nước bên cạnh giúp cô rót đầy ly nước trước mặt,

"Chúng ta bị lệnh phong tỏa, liền dọn lên chỗ bác lớn ở bên cạnh thành phố T."

Sở Thanh nhìn hắn, "Kia... Anh Thẩm như thế nào lại sẽ..."

Thẩm Khi đẩy đẩy mắt kính đặt trên mũi, "Anh ở thành phố T học xong đại học, lại ở bên kia công tác hai năm... Cảm thấy vẫn là bên này thích hợp phát triển, dù sao cũng là thành phố lớn. Còn có chính là, anh nghĩ không chừng có thể gặp lại bé ngoan đây?"

Thanh âm dễ nghe của hấn quanh quẩn ở bên tai Sở Thanh, câu "Bé ngoan" kia thành công làm cô đỏ bừng mặt.

Sở Thanh nhanh bưng lên ly nước uống, ánh mắt chột dạ mà liếc qua một bên.

"Kia bé ngoan em ở đâu? Anh nhớ rõ em lúc ấy bị một đám người tiếp đi rồi... Là người nhà tới đón em?" Thẩm Khi nhìn cô hỏi.

Sở Thanh gật gật đầu, đối tầm mắt hắn, "Vậy sau khi em trở về, bọn họ đối với em tốt không?" Nói tới đây, Thẩm Khi trong mắt toát ra lo lắng.

"Ba mẹ... Còn có anh trai, đều đối em thực hảo..." Sở Thanh nhấp nhấp môi, cúi đầu nhìn ly nước, "Bọn họ mua cho em rất nhiều đồ vật, em sống khá tốt."

Thẩm Khi nghe thấy cô còn có người anh trai, ánh mắt đột nhiên lập loè một chút, nhưng thực mau khôi phục lại bình thường.

"Bọn họ đối với em tốt thì tốt, anh nhìn em gầy như vậy, còn tưởng rằng bọn họ đối với em làm cái gì..."

Sở Thanh vội vàng lắc đầu, "Không có không có, em chính là ăn không mập."

Lúc này người phục vụ đi tới đem đồ ăn đều dọn lên bàn ăn, Thẩm Khi giơ tay gắp vài đồ ăn đặt ở trong chén Sở Thanh. "Đói bụng rồi, em ăn đi."

Sở Thanh nhanh cầm lấy chiếc đũa, "Cảm ơn anh Thẩm." Vùi đầu ăn lên.

Thẩm Khi nhìn cô cúi đầu ăn, duỗi tay lấy một cái chén không bên cạnh, giúp cô múc một chén canh xương sườn đặt ở một bên, sau đó mới trở lại chén chính mình bắt đầu ăn cơm.

Bữa cơm này Sở Thanh ăn thực vui vẻ, Thẩm Khi chọn đồ ăn đều là món cô thích ăn. Sau khi ăn xong cô thỏa mãn mà thở dài, sờ sờ bụng no đến tràn đầy.

"Bé ngoan ăn no?" Thẩm Khi ngẩng đầu thấy cái dạng này của cô, cười hỏi cô.

"Ân ân!" Sở Thanh dùng sức gật đầu. Nhiều năm không gặp lớp ngăn cách cũng bởi vì một bữa cơm này mà biến mất, "Anh Thẩm chọn nhà ăn thật tốt, hắc hắc."

Thẩm khi nhìn bộ dáng cô cười ngây ngô, tâm tình cũng trở nên tốt lên. "Đều ăn xong rồi kia ra ngoài đi lại một chút đi, cho tiêu thức ăn." Nói xong hắn kêu người phục vụ lại tính tiền, cùng Sở Thanh đi ra nhà ăn.

Sở Thanh mang cặp sách ở trên đường chậm rãi đi tới, Thẩm Khi xách theo túi công văn đi theo bên người cô. "Bé ngoan ở tại ký túc xá trong trường không?"

Sở Thanh lắc đầu, "Không có... Ký túc xá quá chật chội, ba mẹ giúp em mua một cái tiểu phòng đơn để em ở một mình, ngồi xe điện ngầm mấy trạm liền đến, rất gần."

Thẩm Khi gật gật đầu, " Ở một mình phải cẩn thận một chút nga, sớm một chút về nhà đi, bé ngoan xinh như vậy, về buổi tối rất nguy hiểm."

Sở Thanh đã quen xưng hô của hắn, cô không sao cả mà nhún nhún vai, "Hẳn là không thành vấn đề." Nhưng mà trong đầu lại đột nhiên hiện lên bóng dáng Lục Chu cùng Lục Viễn.

Hai cái nam nhân này... Liền bởi vì cùng cô là hàng xóm, luôn tới tìm cô...

Thẩm Khi cúi đầu thấy bộ dáng xuất thần của cô, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, "Bé ngoan nghĩ tới cái gì?"

Sở Thanh lấy lại tinh thần ngẩng đầu,

"Không có không có, nghĩ đến tác nghiệp ở trường học."

"Đại học tác nghiệp cũng rất nhiều sao?"

Thẩm Khi nhìn mắt to cô, bên trong phảng phất chứa đầy ngôi sao, khuôn mặt nhỏ chưa từng trang điểm, vô cùng mịn màng làn da lộ ra phấn hồng. Ngón tay xuyên qua sợi tóc mềm mại cô, đáp ở trên đầu cô. Thật muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực ôm chặt lấy...

Hắn ho nhẹ một tiếng, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, "Cũng không còn sớm, anh đưa em trở về đi."

Sở Thanh trả lời, " Anh Thẩm không cần đưa, em trực tiếp đi đến trạm tàu điện ngầm phía trước, ngồi xe điện ngầm trở về là được rồi."

"Này sao được, anh không yên tâm." Thẩm Khi nói liền cản lại một chiếc xe taxi, mở ra cửa xe sau để cộ đi lên.

Sở Thanh biết hắn cũng là vì tốt cho cô, khom lưng chui vào trong xe ngồi xuống. Thẩm Khi cũng đi theo tiến vào, đóng lại cửa xe.