Chương 17: Dây dưa & gặp lại

Chuyện là: nam5 xuất hiện, ta sợ các cô đợi lâu nên edit sơ qua, chưa đọc lại, nếu mà xóa thiếu, hay còn từ"nàng", các cô cmt nói ta sửa nha!!!!

________

Edit: Yuu

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tuần nháy mắt liền đi qua.

Lại đến thứ hai, Sở Thanh như cũ vẫn là học buổi chiều. Bất quá cô dậy thật sớm, vì để đón xem cuộc họp báo phát sóng trực tiếp album Cố Thần..

Cô chạy xuống lầu mua mấy cái bánh bao, trực tiếp về nhà ngồi ở trên sô pha. Vì để nhìn rõ ràng một chút, cô bỏ qua di động nhỏ, duỗi tay đem TV mở ra. Nhìn thiếu niên trên TV khí phách hăng hái, tâm tình của cô cũng tốt lên.

Cô một tay cầm bánh bao gặm, một tay bưng một ly nước. Đem bánh bao đều ăn xong, Một lúc sau cuộc họp báo cũng sắp kết thúc.

Cô vừa uống một mồm nước, thì trong màn ảnh TV vừa chuyển, Lục Chu đang bị phóng viên vây quanh còn Cố Thần đi theo phía sau..

Sở Thanh trực tiếp phun một ngụm nước ra tới, cô thật không dự đoán được có thể thấy hắn. Bình phục một chút tâm tình, cô đem nước trên bàn trà lau khô, lại dọn dẹp phòng một chút. Thời gian còn sớm, cô nghĩ nghĩ, hay là đi đến thư viện trường học đợi giờ học một chút đi.

Sở Thanh đem bài vở cùng sách giáo khoa chuyên ngành bỏ vào cặp, đột nhiên nhớ tới sau hai tiết là khóa thể dục. Cô dừng động tác, trong lòng rối rắm không biết có nên dứt khoát trốn học...

Cô thở dài, trốn được mùng một lại tránh không khỏi mười lăm, cô không có khả năng nghĩ mãi không đi học thể dục. Mặc kệ thế nào, bọn họ ở cùng một cái trường học, sẽ luôn đối mặt Bạch Kiêu..

Tâm tình đột nhiên có chút hạ xuống, cô lắc lắc đầu, nhìn về phía đồ vật ngày hôm qua mẹ Sở mang đến. Cô đi qua mở túi quần áo ra, lấy ra vài món quần áo bên trong.

Dù sao cũng là người già dặn, quần áo bà mua đều là phong cách dịu dàng thục nữ. Bất quá dáng người Sở Thanh hảo, lớn lên cũng xinh đẹp, loại quần áo gì cơ bản đều có thể khống chế được. Mẹ Sở mua cho cô phần lớn là váy, áo cùng quần cũng có vài món.

Cô nhìn tới nhìn lui, nghĩ nghĩ buổi chiều có khóa thể dục, váy khẳng định là không thể mặc. Cô cầm lấy một bên quần đùi, lại ở tủ quần áo tìm thêm áo trên, đem tóc cột thành đuôi ngựa, đi ra cửa.

Sở Thanh ở thư viện ôn tập hơn một giờ, chờ cô ngẩng đầu, thời gian đã đến giờ ăn cơm, cô đứng lên, đi đến nhà ăn.

Cô vừa ăn cơm vừa xoát Weibo, quả nhiên cuộc họp báo album Cố Thần buổi sáng bước lên hot search. Cô chuyển sang mấy cái tin Weibo khác, thấy học sinh tiến vào ăn cơm càng ngày càng nhiều, cô buông di động chăm chú ăn mấy muỗng, sau đó bưng đi ra nhà ăn.

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu chói mắt, cô nheo mắt lại duỗi tay chuẩn bị che ánh nắng chiếu vào mắt mình, nhưng một bàn tay bắt được cô.

"Tiểu Thanh!" Tay chủ nhân nghịch ánh nắng, Sở Thanh nhìn một hồi mới thấy rõ là Bạch Kiêu, cô lập tức ném tay hắn ra, "Đừng chạm vào tôi." Cô lạnh nhạt mà quay qua một bên không nhìn hắn.

Cánh tay non mịn từ trong tay hắn rời đi, Bạch Kiêu nắm chặt tay, "Tiểu Thanh... Tớ là tới xin lỗi cậu, ngày đó là tớ quá xúc động..."

Hắn xấu hổ mà gãi gãi đầu, đôi mắt nghiêm túc mà nhìn Sở Thanh. "Tớ là thật sự thích cậu, tiểu thanh, tớ từ cao trung liền thích cậu. Có thể hay không, cho tớ một cơ hội?"

"Không thể, Bạch Kiêu cậu đừng tìm tôi nữa." Sở Thanh sinh khí mà trừng mắt nhìn hắn. Xúc động liền có thể đem cô ấn ở phòng cất chứa thao cả đêm sao!

Bạch Kiêu ánh mắt lóe lóe, "Tiểu Thanh..."

Hắn giương miệng, lại không biết nói cái gì.

Thiếu nữ trước mặt bộ dáng tức giận cũng rất đẹp, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi dầu gội phiêu đến mũi hắn, hắn ánh mắt kiên định, "Tiểu Thanh, tớ sẽ làm cậu tiếp nhận tớ."

Sở Thanh đã không nghĩ lại phản ứng hắn, cô quay đầu đi, "Nói xong chưa?"

Bạch Kiêu lại nhìn cô đến xuất thần, làn da cô trắng nõn dưới ánh mặt trời làm cô phảng phất sáng lên, trên mặt lộ ra phấn hồng, giống cái búp bê sứ.

Sở Thanh thấy hắn nửa ngày không đáp lời, quay đầu phát hiện hắn nhìn chằm chằm cô, cô nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, trực tiếp đi qua bên người hắn, "Tôi đi trước, Bạch Kiêu cậu tự nhận rõ hiện thực đi."

Bạch Kiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thân ảnh của cô chậm rãi rời đi, trong lòng đã hạ quyết tâm. "Không vội... Tiểu Thanh, tớ nhất định sẽ làm cậu trở thành bạn gái của tớ."

Sở Thanh ở thư viện ngồi một hồi, trong lòng lại luôn có một đoàn lửa nóng, cô dứt khoát cầm cặp sách rời khỏi thư viện, trực tiếp đi xuống phòng học.

Mùa hè ve đã bắt đầu ghé vào trên cây ồn ào mà phát ra ve ve, nàng đi trên đường, tâm tư lại trở về khi còn nhỏ sống cùng bà ngoại.

Khi đó cô luôn là vô âu vô lo, cùng các bạn nhỏ trèo cây bắt ve, tắm sông,... giống như con trai chẳng khác gì. Bà ngoại cũng mặc kệ cô, còn nói cô muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà bà ngoại qua đời, năm ấy cô 12 tuổi.

Cô bị Sở gia phái người tới đưa về, một vị phụ nhân khóc lóc ôm lấy cô, liên thanh cùng cô nói thực xin lỗi, đứng phía sau có một nam nhân trung niên cùng một cái ca ca.

Cô giống như đối với bọn họ có ấn tượng, nhưng là rời khỏi cái nhà này lâu lắm rồi, cô đã mau nhớ không rõ. Chỉ nhớ rõ bà ngoại nắm tay cô, cùng người nào đó cãi nhau một trận, lúc sau lôi kéo cô trở lại nhà nhỏ ở nông thôn.

Bà ngoại nói với cô: "Bé ngoan đừng buồn, chúng ta không cần căn nhà lớn hiếm lạ kia. Về sau bà ngoại nuôi con, khẳng định đem con nuôi đến trắng trẻo mập mạp."

Cái ca ca kia, lúa sau cô mới biết được đó là Sở Sanh anh trai ruột của cô. Cô luôn sợ hãi ánh mắt hắn, giống như có thể nhìn thấu hết thảy, Sở Sanh cũng không đối cô cười một cái, tuy rằng hắn cùng ba mẹ đều đối xử cô thực hảo.

Cô vẫn là thích ở cùng bà ngoại cùng chơi với anh Thẩm, hắn luôn cười rất ôn nhu còn cùng cô nói chuyện, đi ra ngoài chơi cũng che chở cô, còn dùng giọng cực dễ nghe học theo bà ngoại gọi cô là bé ngoan.

Chính là từ khi cô 12 tuổi rời đi nhà nhỏ, cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp qua anh Thẩm.

Cô đã từng nhân lúc ba mẹ cùng Sở Sanh đều không ở nhà, trộm chạy về nhà bà ngoại, nhưng mà nơi đó đã bị phong tỏa* rồi.

(*) nguyên bản: đẩy bình trùng kiến

Cô lấy lại tinh thần, đã đi tới cửa phòng học. Cô thở dài, đem suy nghĩ nhiễu loạn sửa sang lại hảo, đi vào phòng học.

Sở Thanh học xong khóa buổi chiều, đã là chạng vạng. Vào khóa thể dục tầm mắt Bạch Kiêu liền không rời khỏi cô, cô trừng mắt nhìn hắn vài lần lúc sau dứt khoát không để ý tới hắn, dù sao bị nhìn cũng sẽ không thiếu khối thịt nào.

Cô rời khỏi trường học, hướng trạm tàu điện ngầm đi đến. Vừa lúc là tan tầm cũng là giờ cao điểm, cô không nóng nảy, dứt khoát cúi đầu chậm rì rì mà đi tới, có thể chờ giờ cao điểm qua càng tốt.

Nhưng mà cô lại cảm nhận được phía trước có một đạo tầm mắt nhìn mình, cô đang muốn ngẩng đầu định nhíu mày, nhìn đến tầm mắt chủ nhân, cô kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Người nọ cũng là biểu tình khϊếp sợ, hắn hướng Sở Thanh bước nhanh đi tới, ngừng ở trước mặt cô.

"... Sở Thanh? Bé ngoan?"

(tôi biết các cô nghĩ gì mà, ừm các cô nghĩ đúng rồi đó!)

Thanh âm ôn nhu vang lên, mang theo một tia không xác định.

Sở Thanh chớp chớp mắt, nước mắt không ngừng mà chảy xuống dưới." Anh Thẩm...?"

"Thật là em, anh còn tưởng rằng anh nhìn lầm rồi." Thẩm Khi ôn nhu mà giơ tay đem nước mắt trên mặt cô lau đi, "Như thế nào lại thích khóc như vậy?"

"Em không có... Em chính là... Rất cao hứng." Sở Thanh đỏ mặt, " Anh Thẩm như thế nào lại ở chỗ này?"

"Anh? Anh ở bên lầu lớn kia đi làm a." Thẩm khi cười xoa xoa đầu cô, "Một tháng trước mới vừa nhận chức, bé ngoan em ở đâu? Ở bên kia trong trường đi học?".

Sở Thanh gật gật đầu, đột nhiên bất mãn mà chu miệng lên, "Em không phải đứa nhỏ, không cần lại kêu em là bé ngoan!"

"Rồi rồi rồi, này không phải kêu theo thói quen sửa rất khó a."

Sở Thanh nhìn Thẩm Khi trước mặt, nước mắt lại muốn chảy ra, cô nhanh chớp chớp mắt, đem nước mắt nhịn xuống.

"Thế nào, bé ngoan có rảnh không? Tìm nhà ăn nào cùng nhau ăn cơm chiều đi, vừa lúc chúng ta cũng tâm sự, ôn chuyện." Thẩm Khi ôn nhu mà nhìn thiếu nữ trước mặt. Lúc ấy cô tính tình như là con trai, chỉ chớp mắt mà đã qua đi lâu như vậy.

Sở Thanh giận hắn liếc mắt một cái, Thẩm Khi xin lỗi mà cười cười, nhưng cô vẫn là đáp ứng rồi bước xuống dưới, đi theo Thẩm Khi vào nhà ăn.

________________________

Đôi lời tác giả

ps: Khụ khụ nam 5 lên sân khấu!

Cho nên tiểu Sở Thanh sợ hãi anh trai cũng chính là bởi vì Thẩm Khi quá bạch nguyệt quang, thử hỏi anh trai nhà bên ôn nhu như vậy, ai |ại không yêu a! A!!! Ai muốn cùng anh trai đầu gỗ ngốc như Sở Sanh ở cùng nhau a!!!

( Lục Chu Lục Viễn Bạch Kiêu Diệp Mặc: Σ! Có tình địch! )

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

.