Chương 5: Công lược nam thần ôn nhu (5)

Lâm Thanh Tử nhìn Tiêu Cẩn Sanh với Tiếu Chi Thâm, trầm mặc một lát đứng dậy rời đi.

Tiêu Cẩn Sanh mỉm cười nhìn về phía Tiếu Chi Thâm,: "Mau ngồi xuống, vất vả cho anh rồi."

Tiếu Chi Thâm ngồi xuống vươn tay xoa đầu Tiêu Cẩn Sanh một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cậu ta tới tìm em làm gì?"

"Không biết em thân thiết với anh như vậy từ khi nào, tới hỏi một chút." Tiêu Cẩn Sanh không thèm quan tâm trả lời.

Tiếu Chi Thâm nghe vậy tầm mắt hơi ngưng lại, sau đó hỏi: "Cậu ta không phải không thích em sao?"

Tiêu Cẩn Sanh nhìn thoáng qua Tiếu Chi Thâm, khóe môi mang theo tươi cười mở miệng hỏi: "Anh... Đang lo lắng cái gì sao?"

Tiếu Chi Thâm giúp Tiêu Cẩn Sanh lau thức ăn dính trên khóe miệng, thần sắc ôn nhu: "Đúng vậy, anh lo lắng cậu ta sẽ cướp em đi."

Tiêu Cẩn Sanh khẽ cười: "Không có việc gì, không cần lo lắng, dù sao người em thích là anh." Nói xong Tiêu Cẩn Sanh nhanh chóng ăn xong đồ ăn cầm trên tay, bởi vì đã vào tiết học.

Học xong một tiết, vẫn không có giáo viên, tầm mắt của Tiêu Cẩn Sanh đang nhìn sách đột nhiên chuyển sang điện thoại, thần sắc hơi nhíu.

Tiếu Chi Thâm vẫn luôn chú ý Tiêu Cẩn Sanh quay đầu quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bố em nói đêm nay không về nhà, trong nhà không ai bảo em đến nhà bạn học khác ngủ." Tiêu Cẩn Sanh nhìn Tiếu Chi Thâm nói.

"Bạn học khác?" Tiếu Chi Thâm hơi nghi hoặc hỏi.

"Là nhà Lâm Thanh Tử, hai nhà bọn em ở gần nhau, khi trong nhà không ai bố em lo lắng em một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện nên luôn bảo em đến nhà Lâm Thanh Tử ngủ. Mãi cho đến bây giờ vẫn đều như thế, nhưng mà em không muốn đi." Tiêu Cẩn Sanh buồn rầu trả lời.

Tiếu Chi Thâm cau mày, trầm mặc thật lâu...

"Cẩn Sanh." Tiếu Chi Thâm đột nhiên mở miệng nhìn Tiêu Cẩn Sanh.

"Hửm?" Tiêu Cẩn Sanh nhìn Tiếu Chi Thâm.

"Đến nhà của anh đi." Tiếu Chi Thâm lấy hết dũng khí mở miệng nói.

"Nhà anh? Bố mẹ anh có đồng ý không?" Tiêu Cẩn Sanh lo lắng hỏi.

Tiếu Chi Thâm cười nói: "Sẽ không, anh ở một mình."

"Một mình? Bố mẹ anh đâu?" Tiêu Cẩn Sanh giả vờ không biết tiếp tục hỏi. Kỳ thật sau khi đi vào thế giới này hệ thống đã đem hết tin tức của Tiếu Chi Thâm nói hết cho cô.

"Bọn họ đi công tác bên ngoài, không ở nhà." Tiếu Chi Thâm cười sủng nịch nói.

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy nhân lúc mọi người không chú ý vươn tay nhẹ nhàng ôm Tiếu Chi Thâm, sau đó bỗng nhiên lùi về bàn mình, úp mặt vào sách ở, giấu đi khuôb mặt đỏ bừng cũng che khuất ánh mắt mừng thầm, thành công. Bố cô cũng không phải là không ở nhà mà là cô chủ động nói với ông đêm nay không về nhà.

Tiếu Chi Thâm hơi sửng sốt, sau đó cười cười, thật là một cô nhóc dễ dàng xấu hổ.

Sau khi tan học, Tiếu Chi Thâm đưa Tiêu Cẩn Sanh ra cửa, khi Lâm Thanh Tử về nhà vừa vặn nhìn thấy Tiêu Cẩn Sanh cùng Tiếu Chi Thâm dắt tay nhau ra ngoài cổng trường, ánh mắt âm trầm.

Tiếu Chi Thâm đi xe đạp đưa Tiêu Cẩn Sanh đến trước một dãy nhà ở, sau khi dừng lại Tiếu Chi Thâm ôn nhu nói: "Tới rồi."

Tiêu Cẩn Sanh nhảy xuống xe, tò mò đánh giá chỗ ở của Tiếu Chi Thâm một chút.

Xoa đầu Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm nhẹ giọng nói: "Vào thôi." Nói xong liền kéo Tiêu Cẩn Sanh đến cửa, sau khi vào phòng bật đèn Tiếu Chi Thâm cười nói: "Không chuẩn bị dép của nữ, em đi của anh vậy nhé."

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy ừ một tiếng, cẩn thận đổi đi dép Tiếu Chi Thâm vào, Tiếu Chi Thâm đến phòng bếp đi lấy dép lê mới, Tiêu Cẩn Sanh liền ngồi ở phòng khách đánh giá chỗ ở Tiếu Chi Thâm. Thật sạch sẽ, màu sắc đơn điều, thiên lãnh, thoạt nhìn rất thoải mái.

"Muốn uống chút gì không?" Tiếu Chi Thâm rất nhanh liền đi ra, hắn đã đổi sang quần áo ở nhà, lại có một phen phong vị khác.

Tiêu Cẩn Sanh ánh mắt sáng ngời, cười nói: "Vẫn là nhà của A Thâm đẹp nhất."

Tiếu Chi Thâm mỉm cười đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Sanh trước mặt: "Không cần phải hoa si, muốn uống chút gì không?"

"Ừm, cho em một ly nước nguội là được." Tiêu Cẩn Sanh cười nói.

Tiếu Chi Thâm nghe vậy đi lấy cho Tiêu Cẩn Sanh một ly nước nguội, Tiêu Cẩn Sanh uống hai ngụm quay sang nhìn Tiếu Chi Thâm nói: "Hai chúng ta cùng nhau xem TV đi."

Tiếu Chi Thâm lên tiếng, mở TV ra sau đó đưa điều khiển từ xa cho Tiêu Cẩn Sanh, còn mình ngồi xuống bên cạnh. Tiêu Cẩn Sanh tùy ý tìm một chương trình liền dừng, sau đó yên lặng dựa vào vai của Tiếu Chi Thâm.

Tiếu Chi Thâm dựa vào sô pha cảm giác được trên người nhiều một đầu nhỏ nặng trĩu, quay đầu liền thấy được khuôn mặt của Tiêu Cẩn Sanh, khẽ cười một chút, Tiếu Chi Thâm vươn một bàn tay chậm rãi di chuyển đến phía sau lưng Tiêu Cẩn Sanh, sau đó... Thuận lý thành chương ôm lấy eo cô.

Tiêu Cẩn Sanh nhẹ nhàng cười, thân thể dần dần nhích gần Tiếu Chi Thâm.

Tiếu Chi Thâm cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, gương mặt không chịu khống chế chậm rãi mỉm cười...

"A Thâm, anh nói xem chúng ta có phải vốn dĩ đã có duyên phận hay không?" Tiêu Cẩn Sanh nhìn TV đột nhiên mở miệng hỏi.

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Tiếu Chi Thâm thấp giọng hỏi.

Tiêu Cẩn Sanh cười, nói: "Anh họ Tiếu em họ Tiêu, nói không chừng đời trước chúng ta là người một nhà nha."

Tiếu Chi Thâm thấp thấp cười hai tiếng, nói: "Ừm, có đạo lý."

Tiêu Cẩn Sanh đột nhiên đứng lên trực tiếp ngồi lên trên đùi của Tiếu Chi Thâm, sau đó vươn tay ôm lấy cổ hắn, dựa vào cổ hắn nhẹ giọng nói: "Tiếu Chi Thâm, em thật sự rất thích anh a."

Vành tai của Tiếu Chi Thâm đỏ bừng, nhìn tay của Tiêu Cẩn Sanh ở trong lòng ngực cũng không biết đi nơi nào, chân tay có chút luống cuống.

Tiêu Cẩn Sanh ngọt ngào cười, nhìn Tiếu Chi Thâm nói: "Anh xấu hổ."

Tiếu Chi Thâm nghe vậy nhìn Tiêu Cẩn Sanh một cái, nhắm mắt lại trực tiếp hôn qua Đầu lưỡi linh hoạt cạy môi cô ra, đi vào trong tìm được cái lưỡi đinh hương cùng cô dây dưa...

Tiêu Cẩn Sanh ban đầu ngây người một chút sau đó cũng nhắm hai mắt lại, ôm lấy cổ Tiếu Chi Thâm. Tiếu Chi Thâm đột nhiên cảm giác được có cái gì đó mềm mại cọ lên ngực mình, không nhịn được vươn tay sờ soạng.

Tiêu Cẩn Sanh ưm một tiếng, thân thể nháy mắt mềm nhũn.

Tiếu Chi Thâm cảm nhận được mềm mại trong tay, đầu lưỡi ở trong miệng cùng Tiêu Cẩn Sanh dây dưa càng thêm kịch liệt. Hai người đều kề sát thân thể lẫn nhau...

Không biết khi nào, Tiêu Cẩn Sanh đột nhiên cảm giác giữa háng của Tiếu Chi có cái gì đó ngạnh ngạnh đâm mình, sắc mặt cũng đột nhiên đỏ ửng...

Editor: sacnu