Chương 4: Công lược nam thần ôn nhu (4)

Những lời này thành công làm lỗ tai của Tiêu Cẩn Sanh càng đỏ, nhìn giống như một con thỏ chấn kinh trốn đi. Tiếu Chi Thâm tâm tình lại rất tốt mở sách ra chuẩn bị làm bài.

Rất nhanh liền vào học, Tiêu Cẩn Sanh cũng lấy sách ra. Tiết tự học buổi tối không có giáo viên, đều là tự mình làm bài tập, hai mắt Tiêu Cẩn Sanh nhìn sách không được, tầm mắt dần dần chuyển dời đến trên người Tiếu Chi Thâm. Môi hồng răng trắng, sạch sẽ thoải mái tươi mới. Hắn lớn lên thật đẹp trai a.

Tiêu Cẩn Sanh nhìn chăm chú quá mức, bút trong tay Tiếu Chi Thâm dừng lại, nụ cười mang theo ôn nhu nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Nhìn anh như vậy làm gì?"

Tiêu Cẩn Sanh hơi mỉm cười, nói: "Anh đẹp a, em thích nhìn anh ngươi, anh có ý tứ hơn sách."

Tiếu Chi Thâm bất đắc dĩ cười, đối với câu trả lời của Tiêu Cẩn Sanh không biết nên nói cái gì. Thần sắc trong mắt càng thêm ôn nhu, Tiếu Chi Thâm vươn tay xoa xoa đầu Tiêu Cẩn Sanh, ôn nhu nói: "Em không định làm bài tập sao?"

Vẫn là một một thiếu niên yêu thích học tập, Tiêu Cẩn Sanh thầm nghĩ. Tuy rằng trong nguyên bản Tiếu Chi Thâm chính là một học bá lớn lên đẹp trai học tập lại giỏi, đối với chuyện học tập rất để bụng. Nhưng mà Tiêu Cẩn Sanh xuất hiện, cô muốn thay đổi ý tưởng của hắn, cô ở trong lòng hắn sao có thể không quan trọng bằng học tập?

Hạ quyết tâm, Tiêu Cẩn Sanh ngọt ngào cười nói: "Không sao hết, không phải có anh sao." Mấy cái bài này không cần làm cô cũng biết a, dù sao mấy năm cấp ba trước cũng không phải để trưng.

Nói xong không chờ Tiếu Chi Thâm phản ứng liền vươn tay cầm lấy tay trái của hắn.

Tiếu Chi Thâm ngẩn ra, sau hai giây bất chợt cùng Tiêu Cẩn Sanh mười ngón tay đan vào nhau, tiến đến bên tai Tiêu Cẩn Sanh, giọng nói dễ nghe của Tiếu Chi Thâm liền truyền tiến vào: "Từ hôm nay trở đi, em chạy không thoát."

Lỗ tai Tiêu Cẩn Sanh nháy mắt đỏ, a a a a a a làm sao bây giờ, giọng nói của Tiếu Chi Thâm sao lại liêu nhân như vậy.

Vừa lòng nhìn phản ứng của Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm một tay quay lại làm bài. Tay trái của Tiêu Cẩn Sanh chống cằm nhìn Tiếu Chi Thâm, càng ngày càng cảm thấy đẹp. Làm sao bây giờ thật muốn hôn một cái... Hôn hay không hôn đây? Ai nha thật rối rắm. Trong đầu Tiêu Cẩn Sanh rối rắm, thân thể lại thành thật một chút ghé sát vào Tiếu Chi Thâm. Dù sao không có giáo viên cũng không ai chú ý, hôn một chút cũng không có việc gì đi?

Tiêu Cẩn Sanh tự mình làm tư tưởng từng chút tiếp cận Tiếu Chi Thâm. Nhanh...

Tiếu Chi Thâm đang làm bài tập đột nhiên ném bút với sách qua một bên đứng lên tới quay đầu nhìn về phía Tiêu Cẩn Sanh, nhân lúc cô đang ngây người vì động tác của Tiếu Chi Thâm mà hôn lên.

Tiêu Cẩn Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sao... Tại sao lại biến thành như vậy. Không phải là cô muốn hôn hắn một chút sao.

Tiêu Cẩn Sanh lại một lần nếm được vị ngon Tiếu Chi Thâm không quản cô phát ngốc, đầu lưỡi trực tiếp cạy răng của cô ra đi vào, tìm được đầu lưỡi đinh hương của cô mà quấn lấy.

Tiêu Cẩn Sanh sau khi phản ứng lại chớp chớp mắt lại sau đó nhắm mắt hưởng thụ cái hôn rất có tiến bộ của Tiếu Chi Thâm.

Dây dưa đến khi Tiêu Cẩn Sanh cảm thấy bản thân mình phảng phất giống như không thở nổi, Tiếu Chi Thâm mới rời khỏi môi của Tiêu Cẩn Sanh, còn kéo theo một sợi chỉ bạc chứng minh nhưng chuyện phát sinh vừa rồi.

"Hiện tại thỏa mãn chưa? Hửm?" Tiếu Chi Thâm liếʍ liếʍ khóe môi, ôn thanh như ngọc hỏi.

Ngay sau đó, mặt Tiêu Cẩn Sanh nháy mắt đỏ bừng, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Bộ dạng này của Tiếu Chi Thâm thật sự rất đẹp... Thật mê người.

Tiếu Chi Thâm xuyên qua cửa sổ pha lê nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của Tiêu Cẩn Sanh, hơi mỉm cười, ghé sát vào bên môi Tiêu Cẩn Sanh nhẹ giọng nói: "Cẩn Sanh, em mặt đỏ."

Một màn này vừa vặn bị Lâm Thanh Tử nhìn thấy, nhẹ nhàng nhíu mi, quan hệ của người bọn họ tốt như vậy từ khi nào?

Tiêu Cẩn Sanh quay người nhìn Tiếu Chi Thâm, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiếu Chi Thâm, em có một vấn đề muốn hỏi anh."

"Hửm? Vấn đề gì?" Tiếu Chi Thâm sủng nịch cười, mở miệng hỏi.

"Anh... Thích em không?" Tiêu Cẩn Sanh do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi.

Tiếu Chi Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc nhu thuận của Tiêu Cẩn Sanh, cười nói: "Thích, Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm thích em."

Sắc mặt Tiêu Cẩn Sanh đỏ lên, sau đó nhìn hai người mười ngón tay đan vào nhau tay, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Tiếu Chi Thâm thấy thế lại cười, bắt đầu làm bài.

Một tiết học rất nhanh liền trôi qua, Tiêu Cẩn Sanh cứ việc hoa si ở bên cạnh Tiếu Chi Thâm một tiết, Tiếu Chi Thâm vẫn hoàn chỉnh làm xong một bộ đề.

Nhìn Tiêu Cẩn Sanh hình như có chút hữu khí vô lực ghé lên bàn, Tiếu Chi Thâm tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: "Có phải em chưa ăn cơm tối phải không?"

Tiêu Cẩn Sanh gật gật đầu, lúc ấy chỉ biết thẹn thùng, căn bản ăn không vô.

Tiếu Chi Thâm nhẹ nhàng nhíu mi, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Tiêu Cẩn Sanh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nằm bò.

"Cẩn Sanh." Tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến, Tiêu Cẩn Sanh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hỏi: "Làm sao vậy?" Là Lâm Thanh Tử, từ sau khi Lâm Thanh Tử với Mạnh Uyển quen biết, rất ít khi nói chuyện với cô, lần này đột nhiên tới tìm cô cũng không biết là vì cái gì.

Lâm Thanh Tử ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Cẩn Sanh, nhìn thấy sách của Tiếu Chi Thâm trên bàn, ánh mắt hơi hơi giật mình, tầm mắt dời qua nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Cậu với Tiếu Chi Thâm rất thân thiết sao?"

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Tiêu Cẩn Sanh gật đầu, đâu chỉ thân thiết bọn họ đã ở bên nhau, hiện tại thời gian này, Lâm Thanh Tử với Mạnh Uyển cũng sẽ ở bên nhau.

Lâm Thanh Tử trầm mặc một chút, cười nói: "Không có việc gì, hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"

"Là khi cậu với Mạnh Uyển ve vãn đánh yêu," Tiêu Cẩn Sanh không chút nào che dấu trả lời, Lâm Thanh Tử khi chưa quen biết Mạnh Uyển thường xuyên cùng Tiêu Cẩn Sanh ra vào có đôi, khi gặp được Mạnh Uyển liền trực tiếp bỏ qua cô. Cô biết Mạnh Uyển tồn tại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà Lâm Thanh Tử lại không nghĩ đến, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Sao cậu lại biết đến Mạnh Uyển?"

"Gần đây cậu luôn ở cùng cậu ta, tôi làm sao không biết, không chỉ có tôi biết, trường học không chừng có rất nhiều người đều thấy. Cậu không biết gần đây bọn họ đều bàn tán chuyện chúng ta chia tay, cậu đi tìm niềm vui mới sao?" Tiêu Cẩn Sanh bình thản trả lời.

Lâm Thanh Tử đánh giá Tiêu Cẩn Sanh một cái, nhìn thần sắc bình thản của cô trong lòng đột nhiên có một chút cảm giác kỳ quái, lúc trước Tiêu Cẩn Sanh thích mình hắn biết, chỉ là tình cảm hắn đối với cô cảm không phải tình yêu. Hiện tại nhìn thấy cô bình thản nói ra lời này, cô là không thích mình hay là?

Khi Lâm Thanh Tử còn đang tự hỏi, Tiếu Chi Thâm đã trở lại, mới vừa vào cửa liền thấy Tiêu Cẩn Sanh bên cạnh Lâm Thanh Tử, ánh mắt tối sầm lại, Tiếu Chi Thâm bước nhanh về phía Tiêu Cẩn Sanh.

"Cẩn Sanh." Đi đến phía sau Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm đưa đồ vật trong tay Tiêu Cẩn Sanh.

Tiêu Cẩn Sanh nhận lấy mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, vui vẻ nói: "Anh đi mua đồ ăn cho em sao? Nhìn qua thật ngon!"

Tiếu Chi Thâm gật đầu, căn bản không nhìn về phía Lâm Thanh Tử bên kia. Tiêu Cẩn Sanh trực tiếp để đồ ăn lên trên bàn bắt đầu ăn, Tiếu Chi Thâm săn sóc như vậy làm cô rất thỏa mãn.

Editor: sacnu