Chương 17: Công lược nam thần ôn nhu (17)

Lâm Thanh Tử thâm tình nhìn Mạnh Uyển, chậm rãi tới gần cô ta...

Sắc mặt Mạnh Uyển dần dần phiếm hồng, sau đó cả hai liền hôn nhau.... Qua một hồi, Lâm Thanh Tử ôm Mạnh Uyển, nhẹ giọng nói: "Tiểu Uyển, em phải tin tưởng anh, anh chỉ thích một mình em."

"Ừm." Mạnh Uyển nhẹ giọng đáp, cô ta thật sự tin tưởng Lâm Thanh Tử, chỉ là bình thường nói một hai câu cũng không có chuyện gì, đại khái là do bản thân cô ta lo lắng quá nhiều đi.

Trong nhà Tiếu Chi Thâm, Tiêu Cẩn Sanh với Tiếu Chi Thâm đang cũng nhau xem TV trong phòng khách, bên trên TV đang phát chương trình gì cũng không quan trọng, cảm giác hai người ở bên nhau mới là quan trọng.

Tiêu Cẩn Sanh vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "A Thâm, ngày mai phải đến trường học sao?"

"Em muốn đi sao?" Tiếu Chi Thâm hỏi.

"Em đương nhiên không muốn đi, em không thích đi học, em chỉ ước ngày nào cũng quấn lấy anh." Tiêu Cẩn Sanh híp mắt cười nói.

"Cẩn Sanh." Ngữ khí của Tiếu Chi Thâm trở lên nghiêm túc, Tiêu Cẩn Sanh quay đầu lại nhìn Tiếu Chi Thâm, trong mắt mang theo dò hỏi.

"Em không muốn cùng anh bước vào cánh cửa đại học sao?" Tiếu Chi Thâm hỏi.

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy trong mắt mang theo ý cười: "Muốn."

"Vậy em phải học thật tốt."

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy cười nói: "Được, a. A Thâm dạy kèm em học thêm nhất định sẽ rất tốt."

Tiếu Chi Thâm ôm lấy Tiêu Cẩn Sanh, thấp giọng cười nói: "Được, chúng ta đặt ra ước hẹn đi, em muốn theo anh phải học thật tốt."

Tiêu Cẩn Sanh lên tiếng, ngẩng đầu trên mặt Tiếu Chi Thâm hôn một cái, nghiêm trang nói: "Vâng, hôn anh một cái làm chứng."

"Cẩn Sanh." Trong tiếng nói của Tiếu Chi Thâm mang theo ý cười, Tiêu Cẩn Sanh theo bản năng ngẩng đầu, sau đó liền thấy khuôn mặt của Tiếu Chi Thâm gần trong gang tấc, còn không kịp nói chuyện, Tiếu Chi Thâm liền hôn xuống.

Đầu lưỡi hoạt cạy môi Tiêu Cẩn Sanh ra, đi vào bên trong tìm được lưỡi Tiêu Cẩn Sanh dây dưa, triền miên. Tiêu Cẩn Sanh ném lát khoai trong tay sang một bên, tay chậm rãi leo lên bả vai Tiếu Chi Thâm.

Tiếu Chi Thâm vừa hơi động liền đè Tiêu Cẩn Sanh dưới thân, hai người trao đổi nước bọt lẫn nhau, đầu lưỡi dây dưa bên nhau không chịu tách ra...

Một cái hôn kết thúc, Tiếu Chi Thâm buông Tiêu Cẩn Sanh ta, lui ra cách thân thể Tiêu Cẩn Sanh một đoạn ngắn, cười nói: "Lúc này mới gọi là hôn một cái làm chứng."

"Lưu manh." Tiêu Cẩn Sanh sắc mặt hồng hồng mở miệng, bởi vì cô cảm giác được dưới thân đang có một đồ vật ngạnh ngạnh đâm mình.

Tiếu Chi Thâm cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Cẩn Sanh, em quá mê người, tự chủ của anh đối với em bằng không."

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn ngạo kiều nói: "Anh bây giờ rất biết nói lời ngon tiếng ngọt nha!"

Tiếu Chi Thâm ủy khuất mở miệng: "Anh nói đều là thật sự."

"Được thôi, tin tưởng anh." Tiêu Cẩn Sanh cười. Tiếu Chi Thâm nghe vậy lại ở trên môi Tiêu Cẩn Sanh hôn nhẹ một chút, chống người cúi xuống.

"Ai, anh muốn đi làm cái gì?" Tiêu Cẩn Sanh hỏi.

"Thân thể của em vừa mới trải qua chuyện đó, hẳn là sẽ không thừa nhận không được. Anh vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý một chút." Tiếu Chi Thâm nói, đối mặt với Tiêu Cẩn Sanh, tự chủ của hắn thật sự một chút cũng không còn.

Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy thấp giọng nói: "Em không có việc gì..."

Editor: sacnu