Chương 4: Anh trai, em sai rồi





Ở quầy bar bên ngoài, Tiếu Hàm đang lôi kéo chàng trai kia nói chuyện phiếm.

Mới đầu cậu ấy còn không dám nói là ca trưởng bảo cậu ấy ở cửa tiếp khách, Tiếu Hàm còn chưa mở miệng thì ca trưởng kia đã nhanh chóng đến chào hỏi.

"Trì Dã! Tiểu thư Tiếu Hàm nói như thế nào thì cứ làm như thế có biết hay không?”

Trì Dã nghe lời gật gật đầu.

"Anh tên là Trì Dã? Cái tên này của anh cùng vẻ ngoài khác nhau lớn vậy?”

"Đây là... tên mẹ đặt cho tôi, bà ấy thích cánh đồng vì vậy đã đặt tên tôi như vậy.”

Tiếu Hàm gọi hai chén rượu, Trì Dã lắc đầu: "Chị gái, tôi không thể uống rượu, tôi còn chưa trưởng thành.”

"Cái gì? Anh trẻ hơn tôi à? Anh bao nhiêu tuổi?”

"Mười sáu."

Một giây sau Tiếu Hàm cầm chén rượu kia bưng đến trước mặt mình, suy nghĩ một chút đột nhiên cảm thấy không đúng: "Giang Triển mở cửa hàng đen sao? Lao động trẻ em cũng dám sử dụng!”

Trì Dã vội vàng nói: "Anh Triển thấy tôi đáng thương, mẹ tôi sinh bệnh, tôi không có tiền, những nơi khác cũng không thuê tôi, chỉ có anh Triển ở đây thu nhận tôi.”

Vẻ mặt Tiếu Hàm hoài nghi, Giang Triển cùng Tiếu Lỗi là bằng hữu, hai người cũng không phải người gì tốt, từ khi nào lại biết làm từ thiện?

"Tôi hỏi cậu, anh Triển có bắt cậu…hay không..." Tiếu Hàm đối diện với ánh mắt sạch sẽ thuần khiết của cậu ấy, hai chữ tiếp khách bị mắc kẹt ở trong cổ họng, cô dừng một chút nói: "Tiếp đãi khách nữ gì đó..."

Không đợi Trì Dã trả lời, phía sau Tiếu Hàm đã vang lên giọng nói quen thuộc.

"Ôi, đây là đang hỏi giá sao?"

Trì Dã vội vàng đứng lên, gọi một tiếng "Anh Lỗi ".

Tiếu Hàm quay đầu lại nhìn: “Sao anh lại ở đây?”

Tiếu Lỗi cười như không cười, Tiếu Hàm nhìn thấy lập tức hoảng hốt, vội gọi bổ sung: "Anh.”

Tiếu Lỗi nhìn lướt qua Tiếu Hàm.

Trách không được Giang Triển nói cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hôm nay cô mặc váy bó sát người, phác họa đường cong dáng người vô cùng rõ ràng, lại còn hai cái chân trắng lắc lư khiến cho người nhìn cũng rung động theo.

Những ánh mắt trần trụi và nóng bỏng xung quanh không chút che dấu mà nhìn sang.

Vậy mà hết lần này tới lần khác Tiếu Hàm đều không cảm giác được.

"Mua quần áo cho em là để em mặc ở đây à?"

Tiếu Hàm bĩu môi: "Quần áo mặc không phải là cho mọi người xem sao?”

Tiếu Lỗi xoay cổ, liếʍ liếʍ khóe môi nói với Trì Dã: "Đi lấy quần áo của em ấy tới đây.”

Tiếu Hàm đẩy áo khoác Trì Dã đưa tới, hét lên với Tiếu Lỗi: "Em vừa mới tới! Dù sao cũng phải đi dạo hai vòng rồi mới về!”

Tiếu Lỗi lười nói chuyện, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tiếu Hàm trực tiếp lôi kéo cô ra khỏi quán bar, không chút thương hương tiếc ngọc ném vào trong xe, khóa cửa xe lại, Tiếu Hàm ở bên trong đập cửa sổ.

Tiếu Lỗi xoay người lại đối diện với Trì Dã đang chạy ra đưa quần áo.

"Anh... Anh Lỗi, đây là quần áo của chị gái..."

Tiếu Lỗi đi đến trước mặt cậu ấy: "Cậu gọi em ấy là gì?”

"Cô…cô Tiếu.”

Tiếu Lỗi cầm lấy quần áo, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Trì Dã, cười xấu xa: "Cặp kè thì cũng phải biết chừng mực một chút, gặp lại em ấy biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Trì Dã rũ mắt gật đầu.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi suýt chút nữa khiến cho Tiếu Hàm nôn mửa.

Hai tay cô nắm chặt dây an toàn: "Tiếu Lỗi, anh cái tốt thì không học lại học anh Hứa Kiêu uống rượu lái xe! Em ngửi thấy người anh toàn mùi rượu! Anh nhanh chóng dừng xe và em không muốn chết với anh đâu!”

Tiếu Lỗi không chỉ không dừng xe, ngược lại còn đạp ga vọt lên hai trăm: “Vậy em muốn cùng ai chết? Tên mặt trắng vừa rồi?”

"A —— không phải không phải! Anh trai, em sai rồi được không!”