Chương 7: Vào thành

Edit + beta: Cửu Hướng Nhật Hoa

Đường ai nấy đi nói chi cho sớm.

Túc Sa Bất Thác giả vờ không nghe được trong lời nói của y mang theo sự khấp cẩn nhè nhẹ, tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không so được với tiền độ sáng lạng của Tuần phủ, trên có Lăng Tiêu các quản thúc, dưới được ước hẹn hạn định địa phương, nhưng so với chưởng cục quân khí nhỏ nhoi, vẫn tốt hơn rất nhiều.”

Hắn nói xong, vốn Mộ Chẩm Lưu có lời muốn nói lại im bặt.

Túc Sa Bất Thác không định cứ vậy mà bỏ qua cho y, dùng chân đá cẳng chân y: “Sao ngươi không nói lời nào?”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Nói cái gì?”

“Nói rằng lúc này thư sinh ngốc có thể có chút hối hận?”

“Sao Túc Sa công tử không đi hỏi chính vị thư sinh ngốc kia?”

Túc Sa công tử nói: “Không phải ta đang hỏi chính y sao?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Nếu ngươi ám chỉ ta cùng với Quảng phủ [1], cũng sai hoàn toàn. Thứ nhất, lúc trước hai mươi tuổi Quảng phủ cũng không phải thất bại thảm hại, mà là ẩn mình trong vỏ kiếm. Với học thức của hắn, dù cho không phải ta, cũng sẽ có những người khác tinh tường thưởng thức. Thứ hai, chức Tuần phủ, ai biết làm thì làm. Quảng phủ tài, ta bái phục, sao lại nói là “cướp đi”?

[1] Xét theo bối cảnh truyện và tâm tư mà Mộ Chẩm Lưu dành cho Cao Mạc, mình nghĩ từ phủ ở đây dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính chứ không phải tên hay họ.

Túc Sa Bất Thác nhìn chằm chằm vào mắt y, chậm rãi nói:“Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có lấy một chút không cam lòng?”

Mộ Chẩm Lưu đáp: “Hoàn toàn khâm phục.”

Túc Sa Bất Thác hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm một câu: “Qủa nhiên có tình cảm thì cái gì cũng khuất phục.”

Đôi mắt Mộ Chẩm Lưu chợt chớp. Bởi vì áy náy với Hoàng tiểu thư, nên y có vài phần tôn trọng đối với Túc Sa Bất Thác đã ra mặt giúp nàng, chỉ là ở cùng thấy cử chỉ của Túc Sa Bất Thác càng ngày càng kì dị, khiến vài phần tôn trọng của y không thể không biến thành kinh nghi.

Đến tột cùng hắn là ai? Vì sao biết lúc ân sư chọn lựa người tuần tra Tuần phủ Tây Nam, từng suy xét qua mình? Đây là chuyện bí mật, nếu không phải ân sư nói cho, chính mình cũng không thể nào biết được. Hơn nữa, tâm tư của mình đối với Cao Mạc, hắn cũng biết được.

Tin tức ở mọi nơi đều nắm rõ như thế, thiên hạ này, có mấy người có thể làm được?

Mộ Chẩm Lưu cau mày.

Chẳng lẽ, mục đích mình đến Tây Nam, đã bị đối phương phát hiện, mới phái Túc Sa Bất Thác đến đây cản trở? Thế nhưng, nếu thật sự đã phát hiện mục đích đến, ra vẻ không biết, âm thầm vạch kế mới là cách hay nhất, khoa trương như vậy, không phải càng làm mình cảnh giác hơn sao?

Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra mưu đồ của Túc Sa Bất Thác là gì. Y vốn không phải người lắm tâm tư, chỉ là chuyến này trách nhiệm nặng nề, làm y phải cẩn thận hơn bình thường đôi chút, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, thế thì không nghĩ nhiều nữa.

Mộ Chẩm Lưu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, lại thấy Túc Sa Bất Thác đang híp mắt quan sát mình, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

“Túc Sa công tử?” Bị người nhìn chằm chằm như vậy, thật sự rất khó làm như không có gì, y đành phải mở lời.

“Ừ?” Túc Sa Bất Thác nhướng mày, giống như đang hỏi chuyện gì.

Thấy nghi vấn vừa bỏ qua lại trở về trong đầu, Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ cười: “Đường còn dài, công tử không bằng nghỉ ngơi một chút.”

“Không ai đấm chân, ngủ không ngon.” Ánh mắt Túc Sa Bất Thác di chuyển đến trên tay y.

Tính tình Mộ Chẩm Lưu có tốt cũng không tốt đến mức đi làm người hầu, mỉm cười nói: “Ừ, ngồi ngắm phong cảnh cũng được.”

Túc Sa Bất Thác: “…” Núi non hoang vắng, có phong cảnh gì! Còn nữa, nếu muốn ngắm phong cảnh, vì sao lại kéo kín rèm cửa lại? Chẳng lẽ để hắn ngắm phong cảnh trong xe sao?

Lại nói, trong xe này có thể xem là phong cảnh, cũng chỉ có Mộ Chẩm Lưu .

Túc Sa Bất Thác lại quan sát Mộ Chẩm Lưu.

Dung mạo Mộ Chẩm Lưu so với những người Túc Sa Bất Thác gặp qua, nhiều nhất xem như có hơn bình thường, khó có được ôn hòa không ác ý, phong độ như gió xuân ấm áp, nhưng thật ra ngàn dặm mới tìm được một. Khi hắn còn bé cũng từng gặp qua một người như vậy, tưởng ôn hòa thuần hậu như cừu nhỏ, ở chung lâu ngày mới biết được, căn bản là cáo đóng vai cừu.

Mộ Chẩm Lưu thấy mình tự nhiên lại bị nhìn chằm chằm, bèn hơi nghiêng đầu, che đi hơn nửa khuôn mặt.



Thế mà không cho xem?

Túc Sa Bất Thác bắt đầu bướng bỉnh, thân thể lay chuyển một cái, nằm xuống, hai cái đùi gập lên, đầu dịch chuyển đến trước mặt Mộ Chẩm Lưu, từ dưới hướng lên trên không chớp mắt nhìn.

Nhắm mắt Mộ Chẩm Lưu: “…”

Giữa trưa nghỉ chân, Đường Trì Châu mở cửa xe, nhìn thấy bóng lưng Túc Sa Bất Thác vội vã ngồi dậy, cùng Mộ Chẩm Lưu má đã hơi đỏ lên.



Trong xe đã xảy ra chuyện gì không muốn người khác biết sao?

Ánh mắt hắn dạo qua một vòng trên Túc Sa Bất Thác cùng Mộ Chẩm Lưu, hai người một thong dong bình tĩnh, một chẳng hề để ý, tựa như một màn vừa rồi chỉ là hắn ảo giác. Đối với quan hệ của hai người hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu nhiều, nói: “Đi mười lăm dặm nữa sẽ có một trấn nhỏ, chúng ta nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại tiếp.” Hắn dừng một chút, lại nói,“Không biết Túc Sa công tử có sắp xếp gì?”

Đường Trì Châu hỏi Túc Sa Bất Thác, lại nhìn Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu bị nhìn vài canh giờ, thật hi vọng Túc Sa Bất Thác nói mỗi người đi một ngả.

Thế nhưng, chẳng như mong muốn.

Túc Sa Bất Thác mỉm cười nói: “Đường đại nhân sắp đặt không thể không tốt, ta không có ý kiến.”

Đường Trì Châu nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu Túc Sa công tử nguyện ý theo sự sắp xếp của Đường đại nhân, Đường đại nhân cần gì chối từ?”

Đường Trì Châu rất nhanh hiểu ra ý tứ của y, chính là, hắn bảo Túc Sa Bất Thác lăn, Túc Sa Bất Thác phải lăn, Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn không có ý kiến. Xem ra, quan hệ của hai người cũng không phải… thân mật như mình tưởng. Hắn phe phẩy cây quạt: “Nếu Mộ đại nhân đã thu nhận Túc Sa công tử một buổi tối, không bằng lại thêm một buổi tối đi.”

Mộ Chẩm Lưu: “…” Vì sao sự việc chẳng phát triển như mình mong muốn vậy? Không phải Đường Trì Châu rất ghét Túc Sa Bất Thác sao? Rõ ràng sáng nay lúc nhìn thấy Túc Sa Bất Thác trong lều trại, sắc mặt còn xanh xao khó coi.

Túc Sa Bất Thác xuống xe ngựa, duỗi eo, vung vẩy tay chân, vừa lòng gật đầu: “Rất tốt.” Nói xong, lại quay về trong xe, thuận tay đóng lại cửa xe, ngăn lại hai người Đường Trì Châu với Mộ Chẩm Lưu đang âm thầm trao đổi ánh mắt.

Đêm đó, Túc Sa Bất Thác cùng Mộ Chẩm Lưu bị xếp chung một gian phòng trong một nhà trọ trong trấn. Nhìn chung Đường Trì Châu đối đãi còn có vài phần phúc hậu, trong phòng đặt một giường một sạp [2]. Không đợi Túc Sa Bất Thác mở lời, Mộ Chẩm Lưu đã chọn sạp.

Trước khi ngủ, Túc Sa Bất Thác cầm gối mềm vứt xuống đầu sạp.

Mộ Chẩm Lưu bắt lấy cái gối :“Chuyện gì?”

Túc Sa Bất Thác cười mỉm nói:“Giường lớn như này, sạp hẹp như thế, không bằng Sấu Thạch huynh lên giường nằm cùng ta?”

Mộ Chẩm Lưu không đáp.

Túc Sa Bất Thác lại nói: “Ngươi lo Cao Mạc biết sẽ không vui?”

Mộ Chẩm Lưu đem gối mềm để qua một bên, lạnh nhạt nói: “Quảng phủ lòng dạ rộng lớn, tâm tư không…tinh tế như Túc Sa công tử.”

Túc Sa Bất Thác giễu cợt nói: “Ham làm quan lòng dạ hiển nhiên phải rộng lớn, bằng không sao thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên mây?”

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc.

Túc Sa Bất Thác nhấc giày ném về phía giữa mặt y, cũng may hắn chưa dùng lực, nhưng mà đế giày bụi bặm không tránh được đập vào trên mặt Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu đứng dậy, Túc Sa Bất Thác cũng đứng dậy, hưng trí bừng bừng chờ y tức giận, ai ngờ y chỉ lấy khăn thấm nước lau mặt, xoay người về sạp ngủ.

Tròng mắt Túc Sa Bất Thác quay vòng theo chuyển động của y, thở dài, xoay người nằm xuống nói: “Xem ra cảm tình ngươi dành cho vị Quảng phủ huynh kia cũng chỉ như vậy.”

“Hóa ra ở trong lòng ngươi, hắn cũng là một kẻ mê làm quan.”

“Xem ra, ngươi biết hắn là mượn ngươi làm cầu, hướng đến Thẩm Chính Hòa, quả nhiên ngươi đối với hắn là tình sâu thắm thiết.”

“Túc Sa công tử.” Mộ Chẩm Lưu hết cách đành lên tiếng.

Túc Sa Bất Thác hăng hái ngồi dậy: “Thế nào?”

“Ngày mai còn gấp rút lên đường, ngủ sớm đi.”

“…” Túc Sa Bất Thác nhấc một chiếc giày khác ném qua.

Mộ Chẩm Lưu sớm đoán được, dứt khoát vùi mặt vào trong gối.

Túc Sa Bất Thác trong bóng đêm trừng mắt nhìn một lát, mới ngã đầu ngủ.

Nghe được tiếng động nọ, Mộ Chẩm Lưu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Rạng sáng ngày thứ hai, Mộ Chẩm Lưu dậy thật sớm, chỉnh lý thân mình ổn thỏa, ngồi bên bàn chờ, Đường Trì Châu mới gõ cửa hai tiếng, người bên trong đã mở ra. Đường Trì Châu cười nói: “Mộ lão đệ dậy thật sớm, thật giống kẻ xuất thân quân đội như ta.”

Mộ Chẩm Lưu nói:“Sau khoa thi đã thành thói quen.”

Đường Trì Châu nói:“Nếu ta nhớ không lầm, Mộ lão đệ xuất thân là tiến sĩ, năm ấy đúng lúc hoàng thượng thân thể không tốt, bổ nhiệm Phương phủ chủ làm chủ khảo, nói như vậy, Mộ công tử có thể xem là môn đệ của Phương phủ chủ.”

Mộ Chẩm Lưu vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Đúng là như thế.”

Đường Trì Châu hơi ngẩn ra, dường như không ngờ học trò Thẩm Chính Hòa thế nhưng lại thừa nhận mình là môn đệ của đối thủ của Thẩm Chính Hòa, còn thừa nhận thẳng thắn như thế. Hắn rất nhanh cười nói: “Đã như vậy, chúng ta càng phải gần gũi nhiều hơn.” Đúng là không kiêng kỵ quan hệ giữa mình với Phương Hoành Tà.

Mộ Chẩm Lưu trong lòng cảm khái.

Năm đó Phương Hoành Tà một bước lên trời, chức vị cực cao, lão sư của mình bị hoàng đế chán ghét, chán nản về quê, triều đình bị họ Phương thao túng, người của Thẩm phái không hoảng loạn phân rõ ranh giới, chính là trả đũa, thừa cơ hãm hại, mà nay, lão sư phục khởi, Phương Hoành Tà ẩn nấp, trong triều tình thế loại xoay vòng, Đường Trì Châu vẫn có thể như trước nhận mình thuộc bè cánh Phương phái, vừa xem phẩm chất, lại thấy quan hệ giữa hai người không phải bình thường.

Lúc hai người nói chuyện, Túc Sa Bất Thác đã từ trên giường nhảy xuống, đi chân không đến trước sạp, mang giày vào.

Ánh mắt Đường Trì Châu nhất thời có chút vi diệu, như cười như không nói: “Tháng chín lạnh, hai người chen chung một chỗ cũng ấm áp chút. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, hai vị nhanh xuống dùng bữa đi.”

Hắn nói liên tiếp hai câu xong liền đi, căn bản không cho Mộ Chẩm Lưu cơ hội phản ứng.

Đoàn người dùng cơm xong, lại lên đường. Cũng không biết là do đêm qua Mộ Chẩm Lưu im lặng đã đẩy lui được nghi vấn trong đầu Túc Sa Bất Thác, hay là do lên đường quá vội, làm cho Túc Sa Bất Thác không còn muốn nói huyên thuyên nữa, tóm lại, sau vài ngày, Túc Sa Bất Thác rất yên tĩnh, không còn nhắc tới Cao Mạc.

Đường Trì Châu đưa người đến ngoài thành một dặm, liền dừng xe, đưa qua một bọc đồ đã cũ.

Mộ Chẩm Lưu nhận ra vật kia của mình, không khỏi nói lời cảm ơn.

Đường Trì Châu ngồi ở trên ngựa, khẽ phẩy quạt hương bồ, một thân nho nhã phong độ đáp: “Ta vốn không muốn trả lại ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu mỉm cười:“Ngươi vẫn trả.”

Đường Trì Châu nói:“Có thể bởi vì, tuy ngươi là người do Thẩm Chính Hòa phái tới, lại không phủ nhận là môn đệ của Phương phủ chủ.”

Mộ Chẩm Lưu nói:“Năm đó ân sư làm việc đúng là hẹp hòi thiên vị, Phương phủ chủ cố gắng xoay chuyển tình thế, không thể không kể công. Mấy năm nay, ân sư tu tâm dưỡng tính, đã vứt bỏ tham vọng quyền lợi, một lòng chỉnh đốn triều đình. Phương phủ chủ cũng tốt, ân sư cũng tốt, đều là trụ cột không thể thiếu trong triều, nếu có thể đồng tâm hiệp lực, lo gì nước non không vững chắc, thiên hạ không thái bình?”

Đường Trì Châu ha ha cười nói: “Suy nghĩ của Mộ lão đệ thật không hẹn mà trùng với Đường mỗ. Ngươi vào thành trước, gặp bất cứ phiền toái gì, chỉ cần đến doanh trại tìm ta, tại thành Bình Ba lời của Đường mỗ vẫn có chút trọng lượng.”

Mộ Chẩm Lưu thật lòng thở dài nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ý tốt của Đường huynh, Mộ mỗ chỉ có thể ghi tạc trong lòng, ngày nào đó có duyên sẽ đáp đền.”

Đường Trì Châu cười nói: “Chỉ mong ngày sau Đường mỗ có việc muốn nhờ, Mộ lão đệ đừng quên lời hôm nay.”

Mặc dù Đường Trì Châu không đưa y vào thành, nhưng vẫn để lại xe ngựa cho y. Mộ Chẩm Lưu thúc xe ngựa, nhàn nhã hướng về phía trước chạy. Hiếm thấy là Túc Sa Bất Thác vẫn đợi ở trong thùng xe, không nói một lời, thẳng đến cổng thành ngay trước mắt, Mộ Chẩm Lưu mới nhịn không được hỏi:“Túc Sa công tử có tính toán gì không?”

Túc Sa Bất Thác ló đầu ra, lười biếng nói:“Ta đã nói rồi.”

Mộ Chẩm Lưu nói:“Ngươi muốn gặp Quảng phủ? Vì sao?”

“Vì sao ta tìm ngươi, liền vì sao tìm hắn.”

Mộ Chẩm Lưu ngẩn người nói:“Quảng phủ đúng là từng nói hắn có một người vợ, nhưng kết hôn chưa được một năm đã qua đời, về sau vẫn không tái hôn.”

Túc Sa Bất Thác nói:“Hắn tâm cao khí ngạo như trời, đương nhiên muốn giữ mình đợi có cơ hội lại treo giá cao. Nhưng mà ta tìm hắn không phải vì chuyện này.”

Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn một cái, cũng không hỏi lại.

Túc Sa Bất Thác cùng y ở chung mấy ngày, xem như cũng hiểu rõ y vài phần. Mộ Chẩm Lưu như nước, nhìn thì ôn hòa, thật ra ấm lạnh khó dò, mà tâm tư lại tinh xảo nhanh nhẹn, không thích tranh luận. Giống như với y mà nói, suy nghĩ của người khác chỉ là của họ, đúng cũng được, sai cũng được, dễ nghe cũng tốt, đều không liên quan gì.

Qủa thật là dầu muối không vào*, làm người khác không thể nào xuống tay.

*Gốc: du diên bất tiến, ý là không nghe, không để ý lời người khác nói

Bởi vì Mộ Chẩm Lưu cầm công văn nhậm chức, khi vào thành thủ vệ cho qua vô cùng sảng khoái. Vốn Túc Sa Bất Thác được hưởng ké y, miễn phải truy hỏi, Mộ Chẩm Lưu lại cố ý ngỏ lời vị này là tiện đường đi theo, không phải người thân. Thủ vệ lập tức vây lại truy hỏi Túc Sa Bất Thác một phen.

Mộ Chẩm Lưu nhân cơ hội giá* xe chạy.

*vốn định để là lái xe chạy cho thuần Việt, nhưng ngẫm đi ngẫm lại đây là thời xưa, xe ngựa mà dùng từ lái thì có chút… khụ, hơi buồn cười nên mình để giá vậy \v/

Túc Sa Bất Thác nhìn hướng xe ngựa rời đi, không chút hoang mang lấy ra bản đồ, thành khẩn trả lời các câu hỏi đề ra.

Sau khi Mộ Chẩm Lưu vào thành, cũng không lập tức đến cục quân khí, mà là tìm một nhà trọ cách cục quân khí không xa để dừng chân, gọi một thùng nước nóng, tẩy rửa chính mình từ đầu đến chân rồi rửa mặt chải đầu một phen, sau đó thư thái ngủ một giấc. Mấy ngày nay ở chung với Túc Sa Bất Thác, y ngủ không ngon.

Đến ngày thứ hai, y mới thay một bộ áo dài nâu sẫm, đến cục quân khí.

Trang triều* có tổng cộng năm cục quân khí, nhưng vùng cai quản vẫn không bao gồm Nam Cương. Trong năm cục quân khí, có hai cái tuy rằng chưa bị cấm, chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng cũng không khác biệt lắm, trong ba cái còn lại, đứng đầu là kinh thành, tiếp theo là thành Đoan Lâm, cuối cùng là thành Bình Ba. Nhưng cái khiến ân sư kiêng kị nhất chính là cục quân khí của thành Bình Ba, nơi có quy mô nhỏ nhất, sản lượng thấp.

*cho bạn nào không hiểu, triều ở đầy là triều đại nha, Trang triều là triều đại nhà họ Trang