Chương 6: Đi theo

Edit + beta: Cửu Hướng Nhật Hoa

Nói gà đáp vịt, mỗi đằng một nẻo.

Bất luận mục đích Đường Trì Châu tiếp cận Mộ Chẩm Lưu là gì, cách hắn đối nhân xử thế quả thật làm cho người ta như mộc xuân phong*, không thể bắt bẻ. Mộ Chẩm Lưu nhìn một xe một ngựa một kiệu, âm thầm cảm thán.

*như mộc xuân phong: phương ngữ (hoặc thành ngữ gì đấy xD) của TQ, ở đây ý chỉ được chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướиɠ thoải mái, giống như đứng trong gió xuân ấm áp.

Đường Trì Châu thấy Mộ Chẩm Lưu lên xe ngựa, liền xoay người nhảy lên con ngựa còn lại.

Mộ Chẩm Lưu sửng sốt hỏi: “Chẳng lẽ Đường tướng quân cưỡi ngựa?”

Đường Trì Châu ha hả cười: “Đáng tiếc không vào được ánh mắt tinh tường của Mỗ lão đệ.”

Mộ Chẩm Lưu đáp: “Thuật cưỡi ngựa của Mộ mỗ không tốt, e là không xứng với thần mã.”

Đường trì châu cười nói: “Ngươi là học trò tâm đắc của Thẩm lão, thi từ ca phú ta không so được với ngươi, nhưng nói đến cưỡi ngựa bắn cung, Mộ lão đệ lại không bằng ta. Nếu đệ có hứng thú thì cứ đến dạo thao trường, ca ca chọn cho đệ một con ngựa ngoan, bảo đảm đệ một ngày cưỡi đi chậm, hai ngày cưỡi chạy nhanh, ba ngày nhảy vượt.”

Mộ Chẩm Lưu không ngừng cảm tạ.

Đường Trì Châu lên ngựa sau, nhắm mắt theo đuôi* theo sát xe, bâng quơ nói chuyện vài câu.

*có ý chỉ theo đuôi, muốn lấy lòng kẻ khác

Hai người ở chung khá hài hòa.

Hai vạn binh mã hưng sư động chúng, suy cho cùng cũng chói mắt. Đường Trì Châu thấy lộ liễu mà đi không ổn, liền chọn đi đường núi. Chỉ khổ cho Mộ Chẩm Lưu ở trong xe ngựa bị xóc nảy, đến lúc chập tối nghỉ chân, eo với lưng của y đã đau đến không thẳng nổi, liền vào trong lều bạt nghỉ tạm.

Y ngủ sớm, dậy cũng sớm, khi tỉnh lại cảm thấy trong lều như đang có người nhìn mình, vội vàng mở to mắt.

Đối phương không phát hiện y đột nhiên mở mắt, sửng sốt dời đi rồi mới nói: “Ngươi thật cảnh giác.”

Mộ Chẩm Lưu chậm chạp quay lưng: “Túc Sa công tử.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không muốn hỏi vì sao ta lại xuất hiện trong lều của ngươi?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu: “Hoàng tiểu thư khỏe chứ?”

Túc Sa Bất Thác đáp:“Nàng khỏe hay không trong lòng ngươi rõ nhất, giả bộ cái gì?”

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu cười khổ.

Túc Sa Bất Thác nằm xuống bên cạnh y.

Mộ Chẩm Lưu theo bản năng xê dịch thân mình.

Túc Sa Bất Thác hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”

Mộ Chẩm Lưu ôm chăn, trong lòng hàng vạn suy nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào: “Nếu bây giờ ta muốn biết ngươi tới làm gì còn kịp không?”

“Không kịp.” Túc Sa Bất Thác nhắm mắt lại nói,“Bây giờ ta chỉ muốn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn trả lời.”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Lúc ngươi vào có bị người của Đường tướng quân phát hiện không?”

Túc Sa Bất Thác đáp: “Có lẽ không, có phát hiện cũng sẽ giả bộ như không biết. Ngươi lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?”

“Nói không chừng Đường Trì Châu cho rằng ta muốn hại ngươi, đang trốn ở chỗ tối cầu nguyện ta nhanh nhanh ra tay, hắn lại ngư ông đắc lợi.”

“Đường tướng quân nếu muốn hại ta, cần gì chờ tới bây giờ? Chỉ cần lúc ta bị nhốt ở Bất Câu Nhất Cách trang, mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết là được rồi.”

“Ngươi là chưởng cục quân khí mới nhậm chức của thành Bình Ba, nếu gặp chuyện không may ở địa bàn của hắn, hắn khó thoát tội, tất nhiên phải tới cứu ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Bất Câu Nhất Cách trang là ranh giới Bách Châu, hắn là đại tướng đóng quân*, bỏ mặc cũng hợp lý.”

*quân đội đóng ở những nơi quan trọng

Túc Sa Bất Thác hỏi: “Tại sao ngươi câu nào cũng biện hộ cho hắn vậy?”

“Ta nghĩ sao nói vậy.”

“Hắn là người của Phương Hoành Tà, ngươi không sợ?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Cho dù là chủ của Thiên Cơ phủ, vẫn là gia sư, đều là người của triều đình.”

Túc Sa Bất Thác đột nhiên trở mình, quay lưng lại với y, bất mãn lầu bầu: “Ta muốn ngủ, ngươi đừng ồn ào.”

Mộ Chẩm Lưu nhớ tới lúc trước Đường Trì Châu ra hiệu ngầm với mình, rõ ràng thấy thái độ đối với Túc Sa Bất Thác cũng không thân thiện gì, lát sau nhìn Túc Sa Bất Thác từ trong lều của mình đi ra ngoài, lại vô thức suy nghĩ, càng không ngủ được.

Trời mỗi lúc một sáng, bên ngoài lều trại dần có tiếng động. Không biết qua bao lâu, giọng nói của Đường Trì Châu vang lên: “Mộ lão đệ?”

Mộ Chẩm Lưu nhìn Túc Sa Bất Thác ngủ say, hết cách đứng dậy, vén màn lều lên. Dù động tác của y rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng ánh mắt của Đường Trì Châu: “Người ở giữa lều ngươi…” Đường Trì Châu cho rằng hắn kim ốc tàng kiều [1], định trêu đùa vài câu, lại nhớ đây là doanh địa của mình, ngoại trừ Mộ Chẩm Lưu ra, đều là người dưới trướng của hắn, nếu giữa lều y có người, vậy rất có thể đó là… binh lính của mình?

Mộ Chẩm Lưu vừa thấy vẻ mặt của Đường Trì Châu, biết giấu không được, đành phải nói: “Thật có lỗi, Đường tướng quân.”

Biểu tình của Đường Trì Châu vô cùng phức tạp, muốn hỏi y dùng phương pháp gì mà trong vòng chưa đến một ngày liền có thể dụ dỗ thuộc hạ của mình, lại nói trong quân doanh toàn là những tên cao lớn thô kệch, có cấp bách cũng không cần phải cấp bách đến nỗi bụng đói ăn tạp.

Mộ Chẩm Lưu nhìn sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, thầm nghĩ: Xem ra Đường Trì Châu đối với Túc Sa Bất Thác rất ác cảm, hơn cả trong tưởng tượng của y.

“Mộ lão đệ a.” Đường Trì Châu tâm tư xoay vòng, cuối cùng thở dài một hơi nói, “Là ca ca suy nghĩ không chu toàn.”

Chẳng lẽ hắn lo Túc Sa Bất Thác hại mình, cho nên hối hận vì không phái nhiều người đến bảo hộ mình?

Nghĩ vậy, Mộ Chẩm Lưu nảy sinh xúc động: “Đường tướng quân có ý tốt, Mộ mỗ hiểu được. Chuyện này thật sự không thể trách tướng quân, suy cho cùng đều là Mộ mỗ tự mình rước lấy .”

Y là thừa nhận đã chủ động câu dẫn thuộc hạ của mình?

Đường Trì Châu thật muốn vén rèm lên, mang cái tên ngu xuẩn không biết kiềm chế bên trong ra đánh một trận, nhưng vì Mộ Chẩm Lưu còn ở đây, không thể để bị mất mặt, vả lại gạo đã thành cơm, cho dù có đem người bên trong nấu lên cũng chẳng thể thay đổi được gì. Hắn điều chỉnh vẻ mặt nói: “Ngươi bảo hắn ra đi. Ta không trách hắn.” Chờ trở về thành, Mộ Chẩm Lưu nhìn thấy những nữ tử xinh đẹp khác, chắc chắn sẽ quên chuyện này đi, đến lúc đó, muốn mắng muốn gϊếŧ chẳng phải là chuyện của mình sao!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đêm qua hắn ngủ không đủ.” Túc Sa Bất Thác hình như rạng sáng mới tới , tất nhiên ngủ không đủ.

Qua tai Đường Trì Châu lại thành một ý tứ khác, cười gượng hai tiếng nói: “Mộ lão đệ thật có lòng thương hương tiếc ngọc.”

Bốn chữ thương hương tiếc ngọc ứng với mình cùng Túc Sa Bất Thác thật sự quái dị.

Mộ Chẩm Lưu không chắc có phải Đường Trì Châu nói vậy là cố ý tỏ ra bất mãn, chế nhạo chính mình, hay là nói đùa, đành phải cười làm lành bảo: “Ta với hắn quen biết không lâu, cảm thấy tính tình hắn có vẻ không tốt.”

Ông lại thật muốn xem, rốt cuộc là tên đại gia nào dám ở trước mặt ông “tính tình không tốt”. Đường Trì Châu mất hứng, tay cầm quạt hương bồ quạt càng mạnh, ôn hòa nói: “Nơi này phong cảnh đẹp đẽ, hay là chúng ta đi dạo một đoạn?”

Mộ Chẩm Lưu sợ hắn điệu hổ ly sơn*, sẽ nguy hại đến Túc Sa Bất Thác, nhân tiện nói: “Hôm qua đi một ngày đường, có chút mệt mỏi, không bằng vào trong lều nghỉ một lát?

*nhử hồ ra rừng, thường dùng để chỉ việc dụ kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu biệt.

“Phải nghĩ bao lâu?” Đường Trì Châu dừng phẩy quạt.

Mộ Chẩm Lưu đáp: “Ta đoán không lâu sau hắn sẽ tỉnh ngay.”

Đường Trì Châu ngoài cười trong không cười nói: “Cũng được, vậy chờ hắn tỉnh rồi tính.”

Bọn họ mỗi người một ngã, lại nói đến vô cùng khớp, bởi vậy mãi đến khi Đường Trì Châu nhìn thấy Túc Sa Bất Thác từ trong lều trại đi ra, mới biết được mình hiểu lầm cái gì.

Đường Trì Châu nói: “Sớm biết Túc Sa công tử đại giá quang lâm, Đường mỗ tự khắc sẽ khua chiêng gióng trống đón chào, sao có thể để ngươi đến trong quạnh quẽ như vậy.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta đến tìm hắn chứ không phải ngươi, ai cần ngươi săn đón?”

Mộ Chẩm Lưu ở giữa đành phải ngẩng đầu nhìn trời: “Thời gian không còn sớm, hay là chúng ta lên đường trước đi.”

Đường Trì Châu lắc lắc cây quạt, ra vẻ cười tủm tỉm như không so đo gì bảo: “Cũng được.”

Mộ Chẩm Lưu vừa mới lên xe ngựa, Túc Sa Bất Thác liền bước theo.

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Ngươi vừa ngủ một giấc, không mệt à?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Có phải ngươi lại muốn hỏi ta tới đây làm gì?

“Phải.”

“Nói cho ngươi cũng được, ta tới để đi nhờ xe.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi muốn đến thành Bình Ba?”

Túc Sa Bất Thác nhướn mày hỏi: “Chỉ ngươi cùng Đường Trì Châu mới có thể đi, ta không thể?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Cứ tự nhiên.”

“Ngươi không hỏi ta vì sao phải đến thành Bình Ba?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu đáp: “Không tiện hỏi.” Hắn tự thấy giao tình giữa mình với Túc Sa Bất Thác không có thân đến độ có thể hỏi thăm việc riêng.

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không muốn hỏi, ta lại muốn nói. Lần này ta đi thành Bình Ba là vì muốn đến xem một người. Người nọ trước hai mươi tuổi thất bại thảm hại, sau hai mươi tuổi lại gặp một tên thư sinh ngốc, chẳng những một bước lên mây, một đường đến trời, trở thành học trò của một hiển quý đương triều, (người có chức tước cao trong triều), còn cướp mất cơ hội thăng tiến trở thành Tuần phủ của tên thư sinh ngốc hiện tại đang khua chiêng gióng trống, uy phong lẫm liệt đến thành Bình Ba.”

Mộ Chẩm Lưu khẽ nhíu mày: “Túc Sa công tử…”

__

[1] Điển cố Trung Quốc dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Chuyện kể rằng ngày xưa có một vị hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng rồi lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.