Chương 19: Liên Minh

Mộ Chẩm Lưu nói: "Tuy rằng chức Cục chưởng cục Quân khí này không phải loại quan chức lớn lao gì, nhưng chế tạo quân giới, cường quốc phú binh cũng là công việc trọng yếu.

Du Đông Hải gặp Mộ Chẩm Lưu như thế giọng chua muốn đau răng: "Mộ lão đệ vẫn xem ta là người ngoài."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ta chưa lấy vợ."

Du Đông Hải chẳng hiểu sao y đột nhiên lái sang chuyện khác, giật mình: "Ồ? Đã đính hôn chưa? Cần ta hỏi thăm giúp ngươi không?"

Mộ Chẩm Lưu chậm rì rì nói: "Chưa lập gia đình, nên chưa có nội tử (bà xã)."

...

Không có nội tử, những kẻ khác đương nhiên là ngoại nhân. Mình bảo không muốn làm người ngoài, lại trở thành mình muốn làm bà xã y.

Du Đông Hải không nói gì nhìn chằm chằm bộ dáng thản nhiên của Mộ Chẩm Lưu, vẫn không tin được mình vừa bị y nghiêm trang đĩnh đạc mà đùa giỡn.

Muốn trở mặt mà việc lại chẳng đáng, thực sự không tiện trở.

Nhưng nuốt xuống cái khẩu khí này, lại thấy nghẹn cổ tức ngực.

Hắn nhìn chằm chằm Mộ Chẩm Lưu, một lát đen mặt nói: "Mộ lão đệ thực là thích nói đùa ha."

Mộ Chẩm Lưu cũng thuận theo nở nụ cười với hắn.

"..." Du Đông Hải nói, "Trở lại chuyên chính. Hôm nay ca ca ta đã đứng ở đây, sẽ không chơi trò giả dối với ngươi. Thực ra hôm đó ngươi vừa chân trước rời đi, cục thừa liền nhờ người để lại lời nhắn, đem cuộc đối thoại của các ngươi khai ra hết. Hắn biết rơi phải bẫy rập bọn ác lang cũng chẳng buồn giở trò, cầu ta đưa người nhà của hắn về quê. Mặc dù ta hận hắn trụy lạc nhưng cũng thông cảm hắn rơi vào kết cục này, Hơn nữa lỗi là của hắn không liên quan đến người nhà nên ta đáp ứng."

Mộ Chẩm Lưu sớm dự liệu đến kết quả này, mặt không biểu tình mà nghe.

Du Đông Hải nói: "Mộ lão đệ đừng thấy Phương Hoành Tà đóng cửa không ra, Thiên Cơ phủ quan hệ rộng quyền khuynh cả vua lẫn dân, thế lực ngầm nhiều vô số, hắn chỉ cần muốn động thì chả cần rời nhà cũng có thể chấn động cả thiên hạ! Ngươi nghĩ vì sao Hoắc Quyết lại nghênh chiến A Cừu, gϊếŧ đến kinh thành? Ngươi xem vì sao Tịch Đình vân đang làm đại nội tổng quản mà thân lại ở Nam Cương Vương phủ? Phương Hoành Tà một tay che trời không phải chuyện một sớm một chiều. Quân khí cục chỉ là một góc băng sơn. Chẳng sợ ngươi chê cười, nếu ngươi không đến Cục quân khí thành Bình Ba, ca ca này còn thường xuyên lui tới đây mắt mở trừng trừng mà nhìn bọn cục thừa này làm xằng làm bậy. Đâu cần phải quyết đoán đến thế, ép bọn họ vào kỷ cương?"

Mộ Chẩm Lưu trầm ngâm không nói.

Tục ngữ nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Vấn đề là Cù Khang Vân và Phương Hoành Tà, rốt cục ai mới là đại địch.

Du Đông Hải thấy y lâm vào trầm tư, lại quăng miếng bả: "Ta biết Cù phó và Thẩm tướng từng có chút bất hòa, thế nhưng đây là nội sự của Lăng Tiêu Các. Người trong nhà đóng cửa cãi nhau là chuyện bình thường, cũng qua nhiều năm hẳn Thẩm tướng và Cù phó đã biến chiến tranh thành tơ lụa từ lâu, lão đệ hà tất cứ canh cánh trong lòng?"

Mộ Chẩm Lưu phát hiện da mặt Du Đông Hải không phải dày vừa.

"Nếu lão đệ còn do dự, ta cũng muốn nói mấy câu. Ngươi nghe xong còn thờ ơ thì là Du Đông Hải ta có mắt không tròng nhìn lầm người." Du Đông Hải nặng thêm ngữ khí, dường như tính nhẫn nại đã bị giày vò.

Nhưng Mộ Chẩm Lưu là loại người nào? Làm đệ nhất phụ tá bên Thẩm Chính Hoa, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa ấy từ nhỏ đến lớn y xem không biết bao nhiêu lần, vẫn lấy thản nhiên mà đối đãi: "Mời Du đại nhân nói."

Thấy y dầu muối không vô, Du Đông Hải cũng hơi nản lòng, hứng thú nói chuyện cũng chẳng còn được cao ngạo như vừa rồi, còn mang vài phần xa cách: "Ngươi biết vì sao Phương Hoành Tà co đầu rụt cổ ở Thiên Cơ phủ mà chẳng dám ra không?"

Mộ Chẩm Lưu nói: ""Phương phủ chủ làm việc xưa nay không ai ngờ tới, thứ cho ta đần độn đoán không được."

Du Đông Hải nói: "Phương Hoành Tà có được ngày hôm nay toàn bộ là do tay Hoàng thượng đề bạt. Rời khỏi Hoàng thượng hắn chẳng là gì cả. Bởi vì hắn biết điểm này nên mới tránh trong Thiên Cơ phủ, đây là tỏ ra mình yếu thế cũng như tự kiểm điểm. Đáng tiếc việc tới giờ hắn mới lo cúi đầu cũng đã vô dụng, Hoàng thượng nay đối hắn hận thấu xương! Nếu không phải vây cánh hắn đông đảo, Hoàng thượng sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ sợ đã sớm quăng hắn vào ngục!"

Túc Sa Bất Thác nói thế, Du Đông Hải cũng nói, xem ra Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ Phương Hoành Tà. Lời đồn kia đúng là thật.

Quả nhiên, Du Đông Hải nói: "Than ôi Phương Hoành Tà, nhân tâm bất túc xà nuốt tượng*, nhất định sẽ sinh ra lòng bất trung!"

*nhân tâm bất túc xà nuốt tượng: tục ngữ chỉ người tham lam quá phận

Mộ Chẩm Lưu tỏ vẻ giật mình: "Phương Hoành Tà đã là kẻ dưới một người một người trên vạn người, hắn nói gì Hoàng thượng nghe nấy còn có gì chưa đủ? Huống hồ quyền thế của hắn đều do Hoàng thượng ban cho, không có Hoàng thượng hắn danh bất chính ngôn bất thuận, nửa bước khó đi!"

Du Đông Hải nói: "Sở dĩ hắn còn muốn giật dây Tín vương bức vua thoái vị, đưa con rối của hắn lên, chân chính nắm gọn thiên tử ra lệnh cho thiên hạ!"

Khi lời đồn lưu truyền ở kinh thành cũng là lúc ân sư nhập kinh. Khi đó Hoàng đế dẫn đủ loại quan ra đón chào, ân sư danh tiếng vô lượng. Hai bên phe cánh đối lập, càng làm lời đồn lan rộng, càng ngày càng chân thật.

Mộ Chẩm Lưu cùng Thẩm Chính Hòa đều không tin. Dù sao lấy tâm cơ của Phương Hành Tà, không thể nào ủng hộ Tín vương cả mẫu tộc, thê tộc trông thế nào cũng không hiển hách, bản thân tư chất lại có hạn ở trong triều không có thế lực gì?

Hôm nay theo lập trường của Phương Hoành Tà mà ngẫm lại, rất có khả năng hắn vì việc Thẩm Chính Hòa nhập kinh mà tâm sinh bất mãn, sợ làm lung lay vị trí đệ nhất sủng thần thành ra bí quá hóa liều.

Xem ra quyền thế thực sự là căn nguyên gây họa, cả người như Phương Hoành Tà cũng không thể tránh được.

Du Đông Hải thấy nét mặt Mộ Chẩm Lưu có ý tiếc hận, nở nụ cười: "Nếu không phải ta nhất thanh nhị sở, biết ngươi cùng Thẩm Chính Hòa tình như phụ tử, nhìn biểu tình ngươi lúc này ta còn tưởng ngươi là người của Phương Hoành Tà."

Mộ Chẩm Lưu: "Lúc Phương Hoành Tà ngang trời xuất thế, kinh tài tuyệt diễm, đích thị làm thiên hạ ghé mắt."

Du Đông Hải thấy y không chút nào che giấu lời tán thưởng giành cho kẻ thù chính trị, không khỏi có chút kinh ngạc: "Ồ, lẽ nào ngươi cũng thế?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Kỳ thực, trước đây ta may mắn gặp qua Phương phủ chủ một lần."

Y nói vậy lại làm Du Đông Hải nổi lòng hiếu kỳ. Hắn làm quan tới nay vẫn tại vùng ngoài, hiển nhiên chưa từng có cơ hội nhìn Phương Hoành Tà: "Ồ? Có phải như lời đồn... không giống người bình thường?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Xem ngoại hình thì, đích xác xứng là một thần tiên."

Du Đông Hải cười nói: "Ta không tin. Trong mắt ta, Mộ lão đệ mới là thần tiên."

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu: "Ta cùng Phương phủ chủ như ngói xanh với ngọc bích, trăm triệu lần không dám đem so."

Du Đông Hải thấy y sùng bái Phương Hoành Tà như vậy, ngực sinh ra vài phần không tự nhiên: "Phương Hoành Tà nhìn như trời quang trăng sáng, kỳ thực bụng dạ khó lường. Ngươi đừng để vẻ ngoài hắn lừa bịp!"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Du đại nhân nói đúng."

Du Đông Hải không ngờ y thừa nhận thống khoái đến thế, nhất thời không rõ rốt cuộc y có ý gì.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Thực không dám giấu, ân sư đối Thiên Cơ phủ quản việc của Cục quân khí cũng có chút lo lắng."

Du Đông Hải mừng thầm: Rốt cục cũng tới.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Chỉ là tay muốn chen lại không lọt mới điều ta đến nơi này. Ta vốn đang xoa tay, chuẩn bị đại triển quyền cước. Vừa khéo bọn cục thừa đối ta nói gì nghe nấy, thực sự không ngờ về sau lại biến hóa thành như vậy."

Du Đông Hải có hơi lạnh mặt. Mộ Chẩm Lưu rõ ràng đang trách hắn chõ mũi vào chuyện người khác, phá rối bố cục của y. "Đừng cho rằng hiện tại cục thừa khúm núm nói gì nghe nấy. Trước đây bọn họ cũng đối đãi Liêu đại nhân như vậy, cúi đầu nghe theo, duy mệnh thị tòng, đến khi Liêu đại nhân yên tâm tin tưởng bọn chúng liền bằng mặt không bằng lòng. Nhìn Cục quân khí hôm nay chướng khí mù mịt là thấy thủ đoạn xấu xa của đám người này!"

Mấy người Cục thừa không thể nhảy ra phản bác hắn, Mộ Chẩm Lưu lại càng không.

"Kỳ thực ta kiếm bọn cục thừa cũng vì muốn mau chóng lập công..." Mộ Chẩm Lưu dừng một chút, hơi ngượng ngùng nói, "Bình Ba thành mặc dù tốt, nhưng lại quá xa kinh thành."

Du Đông Hải sao lại không hiểu, những lời này vốn cũng là tiếng lòng của hắn.

Bình Ba thành ở Tây Nam cách xa kinh thành, đã không bằng Giang Nam giàu có sung túc lại không như Nam Cương lúc nào Hoàng đế cũng lo lắng, chả khác gì lãnh cung, không biết đến ngày tháng nào mới được đề bạt lên. Tuy hắn rạch là người của Cù phó tướng, trong ngực lại hiểu rõ Cù Khang Vân chưa chắc đã nhớ đến hắn. Nhưng quan hệ giữa Mộ Chẩm Lưu và Thẩm Chính Hòa lại không tầm thường, dù bị phái đi xa cũng sẽ có ngày về. Chính vì nguyên nhân này mà hắn muốn xây dựng quan hệ với Mộ Chẩm Lưu, dù không làm nên trò trống gì, chỉ dựa vào tầng quan hệ này Cù Khang Vân cũng sẽ đối với hắn kính trọng vài phần.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Lúc trước Liêu đại nhân nói Cục quân khí có chỗ không tầm thường, thuận tiện muốn lấy lòng ân sư. Ai, là ta quá nóng lòng, tham công làm liều."

Du Đông Hải nói: "Có thể là chó ngáp phải ruồi."

Mộ Chẩm Lưu nhãn tình sáng lên: "Lẽ nào, cục thừa quả thật có nói gì đó?"

Du Đông Hải gật đầu: "Hắn nói hắn cũng không biết ngươi nói về cái gì, chẳng qua Liêu đại nhân khi còn sống có một chuyện cổ quái, rằng cứ hai tháng một lần đến Cổ Đường Trấn."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Cổ Đường Trấn phía Bắc thành Bình Ba, lân cận thành Trăn Tây, chuyên làm rượu hoa quế, Liêu đại nhân thích rượu?"

Du Đông Hải cười cười nói: "Liêu đại nhân háo sắc, tiếng xấu gần xa."

Giễu cợt người đã khuất có chút bất kính, Du Đông Hải nói một câu rồi thôi.

Mộ Chẩm Lưu suy nghĩ một chút: "Ta muốn xem qua chỗ ở cũ của Liêu đại nhân."

Liêu Đại Nhân dáng cười ngưng lại: "Có chỗ nào không thích hợp à?"

"Chỉ là muốn nhìn một cái." Mộ Chẩm Lưu nói.

Du Đông Hải: "Liêu phu nhân vì kinh sợ hậu trạch, đã đem hết của nả Liêu đại nhân về thư phòng. Nếu ngươi muốn xem ta phải đi thông báo một tiếng. Ngươi với Liêu đại nhân cũng xem như đồng bào, ta không nghĩ Liêu phu nhân sẽ không đồng ý."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Vậy làm phiền Du đại nhân."

Du Đông Hải cười nói: "Mộ lão đệ nhìn thấy thứ gì tốt chớ quên ca ca."

Thứ tốt hắn nói đương nhiên không phải tiền tài mà là thứ có liên quan đến Cục quân khí.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Đây là đương nhiên.'

Du Đông Hải từ Cục quân khí đi ra, đem cuộc đối thoại của hai người xem trước xem sau ngẫm lại một lần, bỗng nhiên phát hiện "thành thật với nhau" nửa ngày lại bị Mộ Chẩm Lưu hai ba câu đẩy đi, không những thế mình vậy mà không hề phát giác.

Dẫu sao đi nữa, chí ít cũng đạt thành nhất trí hợp tác liên minh.

Thế này tốt lắm.

Hắn vừa đi vừa tự an ủi mình.

Bên kia, Mộ Chẩm Lưu biết hôm nay cùng Du Đông Hải bước vào cửa sẽ khiến những người trong Cục quân khí sinh ra bất mãn, liền lấy ra hai lượng bạc bảo hắn mua năm phần lễ vật đem đến lệnh gia năm người kia.

Bày ra chút cử chỉ đẹp cuối cùng cũng vãn hồi được chút danh tiếng.

Ngày kế, Du Đông Hải phái cỗ kiệu đưa y đến Liêu phủ.

Mộ Chẩm Lưu nhớ tới Túc Sa Bất Thác chẳng biết bao lâu mới về, trước khi đi cố ý để lại một phong thư cho hắn.

Sau khi Liêu đại nhân xảy ra sự cố, Liêu phủ liền lụn bại, trước cửa thưa thớt quạnh quẽ. Khi cỗ kiệu của Mộ Chẩm Lưu dừng lại còn có chút đột ngột.

Mộ Chẩm Lưu theo lễ đưa bái thϊếp, thắp một nén nhang cho linh vị Liêu đại nhân —— Sau khi Liêu đại nhân qua đời, đây là lần đầu tiên y tới đây. Liêu đại nhân ra đi không vẻ vang gì, Liêu Phủ lo liệu tang ma vô cùng im ắng, không thỉnh tân khách vào cửa.

Liêu phu nhân không ra tiếp đãi, quản gia đứng ra an bài.

Mộ Chẩm Lưu tiến vào thư phòng liền hơi kinh ngạc bởi lượng sách vở lưu trữ phong phú. Trên giá sách rậm rập lít nhít thì thôi, hơn mười cái miệng rương cũng chất đầy là sách, theo ý quản gia thì đây mới chỉ là một phần mà thôi.

Quản gia nói: "Mộ đại nhân muốn gì cứ tự nhiên như ở nhà."

Mộ Chẩm Lưu: "Chẳng hay có thể nhìn một chút bút tích của Liêu đại nhân."

Quản gia chỉ vào một giá sách nói: "Hàng trên cùng đó là mấy thứ linh tinh thường ngày lão gia viết."

Mộ Chẩm Lưu nói lời cảm tạ, gấp rút đem văn kiện cầm xuống.

Chữ của lão trưởng cục thập phần đẹp đẽ, lộ ra một cỗ cương nghị.

Một Chẩm Lưu đem mỗi quyển đều lật tới lật lui, lúc lật xong thần sắc có chút thất vọng. Y dạo qua một vòng quanh phòng, đột nhiên từ trong góc tường rút ra một quyển tranh cuộn. Người trong tranh lung linh xinh đẹp, chắc là vị hồng nhan nào đó của lão chưởng cục. Chân chính làm Mộ Chẩm Lưu chú ý đó là lạc khoản, rõ ràng cùng là mấy chữ đó nhưng bút pháp so với đống sách trên giá hoàn toàn bất đồng.

Mộ Chẩm Lưu mạnh mẽ đè lại kích động trong lòng, nhắm mắt lại.

Người tố giác, quả nhiên là lão chưởng cục.